Phụt!
Cơ thể Hoành Sơn Võ cứng đờ tại chỗ, hai tay gã vẫn nắm chặt.
Thất bại!
Xung quanh im lặng như tờ.
Mọi người nhìn Diệp Quân, khoé miệng hắn có một vệt máu từ từ trào ra.
Phóng ra bốn kiếm cùng lúc tiêu hao cực nhiều, quan trọng nhất là lực phòng ngự của Hoành Sơn Võ quá mạnh, tuy hắn phá được phòng ngự của đối phương nhưng cũng bị thương.
Diệp Quân lau vết máu bên khoé miệng rồi nhìn nhóm thần linh: “Mời vị tiếp theo đến chịu chết!”
Đám thần linh: “…”
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên hung ác: “Gọi đại ca đứng đầu bảng của các ngươi ra đây, lão tử muốn đánh với người mạnh nhất, ta muốn chết! Mau đến giết ta đi!”
Mọi người: “…”
Nghe lời này của Diệp Quân, các thần linh đang có mặt đều giận tím mặt.
Yêu cầu này thực sự quá ngông cuồng.
Quá coi thường Chân vũ trụ!
Đấu với người đầu bảng?
Hắn nghĩ mình là ai?
Mà phía sau Diệp Quân, nhóm Diệp Khải lại nhíu mày.
Giờ phút này họ cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Quân vẫn muốn đánh!
Hắn định một mình chống lại thiên tài của cả tộc Thần Linh sao?
Nghĩ đến đây, nét mặt nhóm Diệp Khải đều tối sầm lại.
Họ có thể đoán được ý của Diệp Quân, hiển nhiên Diệp Quân không muốn để họ đối mặt với thiên tài yêu nghiệt của cả tộc Thần Linh. Dù sao thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên so với nhóm thiên tài yêu nghiệt hàng đầu thế hệ trẻ của Chân vũ trụ vẫn có khoảng cách.
Mà bây giờ mỗi trận chiến đều có một người phải chết.
Không phải người của Chân vũ trụ chết thì sẽ là người của vũ trụ Quan Huyên phải chết!
Lúc này Diệp Khải đột nhiên đi đến bên Diệp Quân, nói với hắn: “Diệp Quân ca, để ta đánh với người tiếp theo đi”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.
Diệp Khải còn muốn nói gì đó nữa thì Diệp Quân đã mỉm cười: “Ta làm được”.
Diệp Khải trầm giọng: “Diệp Quân ca, chúng ta biết ý của huynh, nhưng…”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có nhưng, ta đánh được, để ta, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Diệp Khải im lặng.