Chu Phạn mỉm cười nói: “Đại sư, lần này ta đến đây là muốn chùa Phạm Thiên giúp đỡ”.
Đi thẳng vào vấn đề.
Từ Thiên mỉm cười: “Người xuất gia lòng luôn từ bi, rộng lượng với thế giới, chỉ cần là vì Đại Chu, chùa Phạm Thiên sẽ không từ chối…”
Chu Phạn nói: “Ta muốn đấu với Ác Đạo Minh”.
Từ Thiên chớp mắt, sau đó nói: “Ồ”.
Chu Phạn nghiêm túc nói: “Ta muốn Đại sư mở trận pháp Đạo Giáp của chùa Phạm Thiên bảo vệ cho ta”.
Từ Thiên không nói gì.
Chu Phạn định lên tiếng thì lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt Chu Phạn, hư ảnh đó nói: “Điện hạ, Ác Đạo Minh muốn ra tay với Diệp công tử đó. Bọn ta điều tra được, đã có năm cường giả cảnh giới Khai Đạo”.
Chu Phạn quay đầu nhìn Từ Thiên: “Đại sư, lập tức mở trận pháp Đạo Giáp, nếu không… ta lập tức chết ở chỗ này”.
Mẹ kiếp!
Cả người Từ Thiên tê cứng.
Diệp Quân rời khỏi Đại Chu, đến một hành tinh đã đi vào thời kỳ cuối của sự sống, bốn bề tĩnh mịch, không có bóng sinh linh.
Hắn dừng chân trước một thác nước rộng chừng mười nghìn trượng, cao cũng tầm thế. Dòng nước phi từ trên cao xuống trông hùng vĩ vô cùng.
Hắn ngồi xuống một tảng đá, nói: “Tháp gia, giúp ta giấu khí tức”.
Tiểu Tháp: “Đã làm”.
Diệp Quân gật gù. Bỗng Nhất Niệm xuất hiện trước mặt hắn, đôi tay hưng phấn bay múa.
Hắn dịu dàng xoa đầu cô ta, cười nói: “Từ từ, đừng vội”.
Nhất Niệm không đáp gì mà chỉ chạm ngón cái và ngón trỏ vào nhau, rồi kéo sang bên phải.
Xoẹt!
Thời không bị kéo mở, để một dòng sông vàng kỳ lạ chảy ra.
Diệp Quân kinh ngạc: “Tuế Nguyệt Trường Hà?”
Nhất Niệm gật đầu lia lịa.
Diệp Quân tỏ vẻ hoài nghi.
Bỗng nghe Tháp gia nói: “Chưa hiểu hả đại ca? Tuế Nguyệt trường hà cỡ nhỏ đó!”
Đầu óc Diệp Quân có một thoáng trống rỗng.
Nhất Niệm đi qua đi lại với vẻ đăm chiêu trên mặt. Rồi hai mắt sáng lên, cô ta gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trên tay.
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm vung tay chạm nhẹ vào Tuế Nguyệt trường hà rồi dùng kiếm điểm xuống.
Uỳnh!
Toàn bộ dòng sông bị thu vào thanh kiếm.
Tới đây cô ta mới trả kiếm lại cho Diệp Quân với một nụ cười ngọt ngào trên mặt.