Một lúc lâu sau đó hư ảnh đột nhiên mở lòng bàn tay: “Đưa ta xem thử”.
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.
Với khoảng cách gần như thế chắc chắn đối phương có thể thấy rõ.
Hư ảnh nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.
Bầu không khí xung quanh chợt trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Mộc Nguyên hơi u ám, lúc này ông ta cũng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, sao hai tổ thú Âm Dương này lại có ý muốn cướp đồ vậy?
Mộc Nguyên chần chừ một lát rồi nhắc nhở: “Thánh Thú đại nhân, Diệp công tử này thật sự là người thừa kế của Thượng Thần… đừng làm ảnh hưởng hoà khí”.
Ông ta biết rõ thực lực của Diệp Quân bây giờ hoàn toàn không cần phải sợ Thánh Thú trước mắt, đặc biệt là trong tay Diệp Quân còn có một thần kiếm đáng sợ như vậy. Ngoài ra trong cơ thể Diệp Quân còn có Nhị Nha cô nương kia, theo phỏng đoán của ông ta nếu Nhị Nha cô nương kia muốn đánh Thánh Thú trước mắt thì chắc là dễ như bỡn.
“Ảnh hưởng hoà khí?”
Thánh Thú kia cười khinh bỉ: “Mộc Nguyên ông đang đùa à? Ông tìm bừa một người đến nói là người thừa kế của chủ nhân, sau đó muốn chúng ta đi theo, ông chắc chắn đầu óc của ông không có vấn đề gì chứ?”
Mộc Nguyên sa sầm mặt.
Diệp Quân lắc đầu rồi quay đầu nhìn về phía Mộc Nguyên: “Chúng ta đi thôi”.
Mộc Nguyên gật đầu: “Ừm.”
Lúc này ông ta mới hiểu được một chuyện là những người và thú trước đây chỉ tôn trọng Thần Nhất, bọn họ hoàn toàn không thừa nhận Diệp Quân, dù bọn họ biết Diệp Quân thật sự là người thừa kế của Thần Nhất bọn họ cũng sẽ không thừa nhận, vì trong mắt bọn họ Diệp Quân hoàn toàn không có tư cách kế thừa truyền thừa của Thần Nhất, bọn họ mới là người có tư cách nhận được truyền thừa nhất.
Dù sao bọn họ đều là người từng đi theo Thần Nhất trước đây.
Nghĩ thế Mộc Nguyên không khỏi lắc đầu cười khẽ, ông ta vẫn suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Nhưng đồng thời ông ta lại thấy hơi không phục, bây giờ Diệp Quân thật sự không mạnh bằng Thần Nhất, nhưng ông ta biết rõ thành tựu của thiếu niên trước mắt trong tương lai chắc chắn sẽ không thua kém gì Thượng Thần Thần Nhất, đương nhiên ông ta sẽ không nói ra những suy nghĩ này vì ông ta biết chắc chắn những người gọi là thần kia sẽ coi thường.
Mộc Nguyên xoay người rời đi theo Diệp Quân.
Diệp Quân cũng không hề thấy thất vọng mà còn rất bình tĩnh, dù là những yêu thú ở Sơn Hải Giới hay hai Thánh Thú trước mắt, nếu họ đồng ý đi theo hắn đương nhiên là tốt, nhưng nếu không muốn đi theo hắn thì cũng chẳng sao.
Cố gắng nâng cao thực lực của mình mới là cách tốt nhất!
Nhưng lúc này hư ảnh kia chợt nói: “Đợi đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía hư ảnh kia: “Có chuyện gì sao?” . Chí𝘯h chủ, 𝗋ủ bạ𝘯 đọc chu𝘯g ﹢ TRu 𝑀TRU𝒴𝑬𝙉﹒𝓥𝘯 ﹢
Hư ảnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Để quyển cổ tịch kia lại”.
Để cổ tịch lại!
Nghe thấy lời của hư ảnh sắc mặt Mộc Nguyên lập tức trở nên khó coi: “Thánh Thú đại nhân, cổ tịch đó là do Thượng Thần để lại cho Diệp công tử, ông…”