Không còn dấu vết!
Tất cả Chấp Pháp Kiếm Vệ đều đã chết trận!
Phục Võ vẫn tiếp tục đi tới.
Bỗng nhiên có một ông lão xuất hiện trước mặt Phục Võ.
Đó là tướng nội các – Cố Khâm.
Cố Khâm nhìn chằm chằm Phục Võ: “Nội vệ nội các đang ở đâu?”
Ông ta vừa nói xong, sau lưng ông ta bỗng nhiên xuất hiện mười cường giả của nội các.
Cố Khâm nhìn chăm chú Phục Võ: “Xin các vị chết với ta”.
Đùng!
Mười mấy người đồng thời thiêu đốt cơ thể và linh hồn, tiếp đó, hơn mười mấy tia kiếm quang xông về phía Phục Võ.
Phục Võ vẫn không dừng bước, tiếp tục đi đến, chỉ lát sau hơn mười tia lửa kia đã hoàn toàn tan vỡ, biến thành hư không.
Toàn bộ nội các đã chết trận!
“Quân cận vệ ở đâu?”
Hơn mười tia khí tức xung quanh bay ra.
Chốc lát!
Toàn bộ điện Cận Vệ đã chết trận!
“Điện Chấp Pháp ở đâu…”
Toàn bộ điện Chấp Pháp chết trận!
“Thần Phủ Vệ ở đâu…”
Toàn bộ Thần Phủ Vệ chết trận…
Bây giờ Phục Võ đã đi đến lối vào tổ địa, bà ta dừng bước, có một cô gái đứng cách trước mặt bà ta không xa, cô gái đó đang cầm một xâu kẹo hồ lô.
Tịnh An!
Tịnh An liếm kẹo hồ lô, cô ta thấy Phục Võ đứng gần mình như vậy, cơ thể run lẩy bẩy, suýt chút nữa không nắm chặt được xâu kẹo hồ lô.
Cô ta rất sợ!
Nhưng cô ta không thể lùi bước!
Bởi vì bây giờ cô ta là người lớn nhất rồi.
Cô ta cố vực dậy can đảm nói: “Ám Vệ đang ở đâu?”
Mười mấy cường giả Ám Vệ xuất hiện sau lưng cô ta.
Tịnh An run rẩy nói: “Điện chủ Ám Điện – Tịnh An, xin chết!”
Dứt lời, cô ta và đám Ám Vệ phía sau đồng loạt bốc cháy, sau đó xông về phía Phục Võ.
Ngay lập tức.
Phục Võ lao vọt vào tổ địa.
Bên ngoài.
Toàn bộ Ám Vệ đã chết trận!
Điện chủ Ám Điện – Tịnh An chết trận!