Có gì đó không đúng ở đây.
Ác Bà: “Tiếp tục phái người điều tra?”
Việt Tôn lắc đầu: “Không cần thiết”.
Ác Bà nhìn sang đầy khó hiểu.
Việt Tôn liếc nhìn bên dưới: “Điều tra làm gì?”
Ông ta chỉ xuống: “Tên này có chống lưng thì ta giết chống lưng, có thần thì giết thần!”
Rồi gõ nhẹ ngón tay.
Uỳnh!
Hành tinh kia bất thình lình vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Chỉ một ngón tay mà có thể phá hủy cả một tinh cầu!
Nhưng đúng lúc này, một tia kiếm quang phóng vút lên cao.
Việt Tôn bước tới trước, vung tay lên, quát lớn: “Quỳ xuống!”
Ầm!
Trong thoáng chốc, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong tinh không, siết chặt năm ngón rồi nện xuống.
Tinh không phai mờ.
Rắc!
Tia kiếm quang kia bị cú đấm đập vỡ, một bóng người theo đó thối lui trăm nghìn trượng.
Là Diệp Quân!
Máu tươi trào ra từ khóe miệng khi hắn dừng lại. Mới vừa rồi, ý kiếm của hắn đã bị cú đấm kia nghiền nát.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Việt Tôn với vẻ nghiêm trọng.
Người kia là cảnh giới Khai Đạo!
Sức mạnh còn vô cùng kinh khủng, không chỉ xóa sổ kiếm ý mà còn suýt nữa đập vỡ cả thân xác hắn.
Cảnh giới Khai Đạo, khủng khiếp thật!
Đi cùng với hoảng hốt là chiến ý dâng trào. Kiếm ý Vô Địch như cảm nhận được mà dâng lên quanh người, để tiếng kiếm minh réo rắt vang lên.
Việt Tôn nói: “Chịu được một đấm của ta mà vẫn sống, quả nhiên là thiên tài. Dưới Ác Đạo, ngươi chính là vô địch”.
Diệp Quân lau vết máu đi: “Tiếp tục!”
Uỳnh uỳnh!
Hai sức mạnh huyết mạch ùa ra từ trong cơ thể hắn.
Khí tức hắn ùn ùn tăng vọt.
Hắn đương nhiên không dám xem thường cường giả cảnh giới Khai Đạo bí ẩn này, vậy nên lựa chọn sử dụng hai sức mạnh huyết mạch.
Khí tức của hắn bay vụt lên đến mức đáng sợ, khiến thời không xung quanh không chịu nổi mà tan rã.
Diệp Quân cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận.