Thấy hai người kia lại lao tới, đáy mắt Diệp Quân lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn định kích hoạt huyết mạch của bản thân, nhưng đúng vào lúc này, một luồng kiếm quang xẹt qua người hắn, đánh tới.
Rầm!
Huyền Đế bị luồng kiếm quang kia đẩy lùi.
Mãng Đế vội vã dừng lại, nhìn về phía người con gái vừa xuất hiện cách Diệp Quân không xa.
Chấp Kiếm Nhân!
Diệp Quân thấy Chấp Kiếm Nhân xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Quay về vũ trụ Quan Huyên đi!”
Diệp Quân hỏi lại: “Vì sao?”
Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Hỏi nhiều thế làm gì? Mau quay về vũ trụ Quan Huyên của ngươi đi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ta đi, tỷ sẽ bị hai người này hợp lực đánh”.
Chấp Kiếm Nhân đang định nói gì thì thời không sau lưng bọn họ chợt rung chuyển, giây lát sau, lại có hai vị Mệnh Vận Đại Đế chầm chậm bước ra.
Chấp Kiếm Nhân trừng mắt với Diệp Quân: “Giờ thì hay rồi! Có muốn chạy cũng không chạy được! Mẹ kiếp, người đàn ông khốn kiếp này làm ta tức chết mất!”
Diệp Quân: “…”
Bốn vị Mệnh Vận Đại Đế!
Đối mặt với đội hình này, sắc mặt Diệp Quân tức thì trầm xuống, hắn thật không ngờ, vị Vĩnh Sinh Đại Đế kia lại phái một lúc bốn vị Mệnh Vận Đại Đế tới, cần nhớ rằng lúc này hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới Chí Tiên mà thôi.
Chơi như vậy thì ai chơi lại chứ?
Đương nhiên, hắn càng không ngờ tới là, Chấp Kiếm Nhân lại tới giúp mình.
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân đang ở trước mặt, nỗi lòng phức tạp, khẽ hỏi nàng ta: “Tỷ tới làm gì?”
Chấp Kiếm Nhân không nhìn Diệp Quân, chỉ lạnh lùng đáp: “Tới xem xem ngươi chết như thế nào”.
Diệp Quân mỉm cười, mặc dù lời nói của nàng ta rất lạnh lẽo nhưng hắn lại cảm thấy lòng ấm áp.
Chấp Kiếm Nhân lại trừng mắt với hắn: “Cười cái gì? Có gì đáng cười?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ tới giúp ta như thế sẽ làm hỏng kế hoạch của Từ Nhu”.
Chấp Kiếm Nhân quay đầu, nhìn đi nơi khác, sắc mặt lạnh băng: “Đợi lát ta cầm chân đám người này, ngươi phải đi thật mau”.
Diệp Quân vừa muốn nói gì thêm thì Chấp Kiếm Nhân đã nhẹ giọng bảo: “Chớ có cứng đầu, ngươi mà ở lại đây thì chỉ còn một đường chết”.
Diệp Quân vẫn lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân cả giận mắng: “Ngoan cố, ngu xuẩn!”
Diệp Quân nhìn về phía Mãng Đế ở xa xa, nói nhỏ: “Ta đi rồi, tỷ phải làm thế nào?”
Chấp Kiếm Nhân lẳng lặng quay đầu đi.
Lúc này, Mãng Đế ở nơi xa xa bỗng lên tiếng: “Chân vũ trụ các người đang chơi trò gì thế hả?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn gã, Mãng Đế nghi hoặc hỏi: “Chấp Kiếm Nhân, lẽ nào vị Từ Nhu cô nương kia không nói cho cô biết rằng cô ta đã hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta rồi?”