Vẫn không ai đáp.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Đắc tội rồi!”
Nói xong hắn đi đến cửa đại điện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa đại điện mở ra, Diệp Quân sững sờ. Bên trong đại điện có một cỗ quan tài bằng đồng, xung quanh quan tài có bốn vệ binh, bốn vệ binh này đều mặc chiến giáp vàng, tay cầm trường kiếm vàng, bọn họ như tượng tạc điêu khắc bảo vệ quan tài đồng.
Diệp Quân nhìn bốn vệ binh, sau đó chậm rãi đi về phía quan tài đồng. Nhưng lúc này, bốn vệ binh đột nhiên mở mắt, vung kiếm trong tay, ngay sau đó, bốn đạo kiếm thế mạnh mẽ bao phủ lấy Diệp Quân.
Diệp Quân hơi bất ngờ vì kiếm thế của bốn người vệ binh này thật đáng sợ.
Hắn cẩn thận quan sát bốn vệ sinh, thoạt nhìn bọn họ không giống người sống, tuy mở mắt nhưng ánh mắt không có hồn, giống như con rối, nhưng khí tức lại rất chân thật.
Trong đầu hắn hiện lên một từ: xác sống!
Lúc này, cỗ quan tài khẽ rung chuyển, kiếm trong tay bốn pho tượng rút về phía sau quan tài.
Diệp Quân nhìn bốn vệ binh sau đó chậm rãi đi tới bên quan tài, hắn nhẹ nhàng mở nắp quan tài, nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt thế.
Bên trong quan tài có một cô gái, trên người cô mặc một chiếc váy trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo đến hoàn hảo, làn da trắng mịn, nằm yên lặng, đôi mắt trong veo như nước, nhìn Diệp Quân.
Nhìn thấy cô gái, Diệp Quân sững sờ, do dự gọi: “Cô nương?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trên ngực ta có một miếng ngọc bội, ngươi nhìn thấy không?”
Diệp Quân nhìn trước ngực cô gái, ở đó có một mặt dây chuyền ngọc bội đỏ như máu to bằng lòng bàn tay, bên trên khắc chữ đen lớn: Đạo
Đạo Ngọc?
Diệp Quân nhíu mày.
Cô gái nói: “Giúp ta lấy nó xuống, được không?”
Diệp Quân nói: “Miếng ngọc bội này trấn áp cô sao?”
Cô gái đáp: “Ừ”.
Diệp Quân do dự nói: “Ta giúp cô lấy nó xuống, sau khi cô ra ngoài, liệu có đánh ta không?”
Cô gái chớp mắt: “Không!”
Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, lấy miếng ngọc bội xuống.
Hắn không hề sợ!
Vì Diệp Thanh Thanh đang ở đây!
Sau khi miếng ngọc được lấy ra, cô gái chậm rãi ngồi dậy, nhảy ra khỏi quan tài, hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng cũng được tự do rồi!”
Diệp Quân nhìn cô gái với vẻ cảnh giác.
Cô gái quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi thật đẹp trai!”
Diệp Quân: “…”
Cô gái quay người đi đến cửa đại điện, nhìn bên ngoài, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Đều đi cả rồi!”
Diệp Quân hỏi: “Cô nương, cô…”