Chu Mục không quan tâm tới Chu Đế, gã nhìn về nơi xa, im lặng suy nghĩ.
Chu Đế quay đầu nhìn Chu Mục, cười bảo: “Muội ấy muốn đổi đời thì phải xem thanh niên kiếm tu mà muội ấy giúp có đủ quan trọng hay không. Nhưng dù kiếm tu đó cũng đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn thì cũng không có ích mấy, trừ khi hắn là Văn Minh Chi Chủ của vũ trụ nền văn minh cấp bốn đó”.
Chu Mục chợt nói: “Ác Đạo Minh sẽ không dừng lại, phải nghĩ cách bảo vệ Cửu muội”.
Chu Đế khinh thường bảo: “Huynh đúng là đạo đức giả”.
Chu Mục không giận, chỉ cười trừ.
Trong điện.
Chu Phạn vừa bước vào, một ánh mắt sắc như kiếm đã bất ngờ bắn tới.
Chu Phạn nhìn theo ánh mắt đó thì thấy chính là Ác Bà.
Ác Bà hung tợn nhìn cô ta, trong mắt không che giấu sát ý.
Mà bên cạnh Ác Bà là một ông lão mặc trường bào đỏ sẫm rộng rãi, hai mắt hơi nhắm lại.
Chu Phạn phớt lờ Ác Bà, chậm rãi đi tới trung tâm đại điện.
Đại điện rất rộng lớn, xung quanh có mấy chục cường giả, đều là trưởng lão của Đại Chu, bởi vì hiện giờ ngôi vị hoàng đế đang để trống nên mọi chuyện của nước Đại Chu đều do nhóm trưởng lão giải quyết.
Đứng đầu nhóm trưởng lão là nhóm trưởng Tiêu Thù.
Tiêu Thù nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Chu Phạn, ngươi tự ý dùng Tiên Tổ Tí Hộ, còn tự ý hay mặt cho Đại Chu tuyên chiến với người khác, ngươi đã biết tội chưa?”
Chu Phạn còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông trung niên đã bước ra cười bảo: “Thù trưởng lão, nha đầu này dùng Tiên Tổ Tí Hộ để tự bảo vệ thì có gì sai? Chẳng lẽ nàng bị người khác ức hiếp cũng không được dùng Tiên Tổ Tí Hộ sao?”
Người lên tiếng đương nhiên là người bên phía Chu Phạn.
Chu Phạn nhìn người đàn ông trung niên đó, trong lòng cảm thấy ấm áp, lúc này vẫn còn có người chịu đứng ra nói giúp cho cô ta đúng là rất hiếm.
Tiêu Thù nhìn người đàn ông trung niên đó: “Mặc trưởng lão, theo như ta được biết, nàng dùng Tiên Tổ Tí Hộ không phải để tự cứu mình mà là cứu người đó…”
Mặc trưởng lão chợt lên tiếng ngắt lời Tiêu Thù: “ ‘Với người ngoài, phải đoàn kết một lòng’. Tiêu trưởng lão, ngươi đã quên điều dạy dỗ này trong tổ huấn hoàng tộc Đại Chu ta rồi à?”
Tiêu Thù cau mày.
Mặc trưởng lão nở nụ cười: “Đương nhiên nếu Thù tộc trưởng sợ người ngoài thì cứ giết Tiểu Phạn ở đây để dập tắt lửa giận của người khác”.
Trong điện, các trưởng lão khác đều nhíu mày.
Họ chia thành các phe khác nhau, nhưng nói chung đều là người Đại Chu, nếu lúc này để Ác Đạo Minh bớt giận mà giết Chu Phạn thì họ sẽ bị con dân Đại Chu phỉ nhỏ.
Đây là sự sỉ nhục!
Mà đúng lúc này, ông lão vẫn luôn ngồi cạnh Ác Bà chợt mở mắt: “Như vậy xem ra tuyên chiến với Ác Đạo Minh ta không chỉ là ý của tiểu cô nương này, mà là ý của cả Đại Chu. Nếu vậy thì hai bên chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây thêm nữa”.