Ông chủ quầy dưa hấu nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, nhất thời sững sờ nói không nên lời.
Người phụ nữ bỗng ôm lấy một quả dưa, bà ấy gõ vào trái dưa, sau đó lại ghé tai đến gần nghe, cuối cùng cong môi nói: “Quả này”.
Người đàn ông đồ trắng khẽ cười, sau đó lấy ra một tờ tiền Hoa Hạ đưa đến trước mặt chủ quầy dưa hấu: “Đừng chọn nữa”.
Nói rồi ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi về phía xa.
Chủ quầy dưa hấu vội nhận lấy tiền, nhưng ánh mắt người đó vẫn dán chặt vào người phụ nữ váy trắng, cảm thán: “Đẹp như thần tiên vậy…”
Mọi người trên cầu vượt đều không khỏi đưa mắt nhìn người phụ nữ váy trắng.
Hai người này lẫn trong đám đông cứ như không phải là người của nhân gian này, họ như là thần tiên đến từ trên Cửu Thiên, khiến người ta nhìn mà cảm thấy xấu hổ hết sức.
Lúc này người phụ nữ váy trắng khẽ thở phào, quả dưa hấu trong tay bà ấy lập tức bổ thành mấy miếng, dưa hấu tươi ngon, cực kỳ đỏ.
Người phụ nữ váy trắng mấy một miếng dưa hấu đưa đến bên môi người đàn ông, cười nói: “Ca, nếm thử xem”.
Người đàn ông đồ trắng khẽ cười, sau đó cắn một miếng, hương vị ngọt ngào thơm ngon.
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, bà ấy bỗng kéo góc áo mình lau nước dưa hấu ở khóe miệng cho người đàn ông, sau đó cũng cắn một miếng dưa hấu.
Người phụ nữ váy trắng cong môi nói: “Quả nhiên rất ngon”.
Người đàn ông áo trắng khẽ cười không nói gì.
Hai người chậm rãi bước đi, vừa nói vừa cười.
Ngay lúc này, hai người nhíu mày cùng lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Không biết nhìn thấy cái gì mà ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh như băng.
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: “Ca, muội đi xem thử”.
Người đàn ông áo trắng nói: “Đi cùng đi”.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi hai người biến mất.
Trong một tinh không, đám người Tịnh Thần vừa định lao vào ngôi sao xanh đó, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông áo trắng và một người phụ nữ váy trắng xuất hiện trước mặt họ.
Nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, đám người Tịnh Thần sửng sốt, sao còn tự mình đâm đầu vào lưới thế này?
Chiến Đế ở một bên nhíu chặt mày, lúc này ông ta cảm thấy hơi bất an, các cường giả còn lại cũng thế.
Lúc này Chiêm sư bỗng truyền âm bằng huyền khí: “Tịnh Thần, không được sơ suất”.
Ông ta cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Vì một nam một nữ trước mặt xuất hiện ở đây tức là đối phương đã phát hiện ra họ, nhưng đối phương lại không bỏ chạy.
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là người ta không sợ đám người này.
Lúc này Chiêm sư cũng cảm thấy hơi bất an, hơn nữa nỗi bất an này càng lúc càng mãnh liệt.
Tịnh Thần nhíu mày, lẽ nào có mai phục?