Sắp nổ ra một trận đại chiến rồi sao?
Diệp Quân nhìn người phụ nữ áo trắng dẫn đầu kia: “Đây là Chân Thần à?”
Tiểu Tháp: “Không phải!”
Lúc này, giọng nói bí ẩn trong tháp bỗng lên tiếng: “Là một vị linh hồn của vũ trụ, Âm Thần, từng cắn nuốt mấy nghìn lần luân hồi văn minh… Thế này được xem là ức hiếp mình rồi. Có thể gọi người!”
Âm Thần!
Diệp Quân trầm mặc một hồi thì lấy Tiểu Tháp ra: “Tháp gia, ngươi ra đánh đi!”
Tiểu Tháp vội nói: “Ôi đệch, bà ấy bảo ngươi gọi người chứ không phải gọi tháp, ngươi nghe cho kỹ chứ! Sao cứ hễ gặp chuyện xấu là ngươi lập tức nghĩ tới Tháp gia ta vậy? Không được đâu!”
Diệp Quân: “…”
Âm Thần nhìn Diệp Quân với ánh mắt bình thản: “Đăng cơ? Chắc là ngươi không có cơ hội rồi!”
“Vậy sao?”
Đúng vào lúc này, một tiếng kiếm kêu bất thình lình vang lên bên cạnh, một thanh kiếm bay ra từ trong tay một người phụ nữ!
Kiếm Thanh Huyên!
Trong sự theo dõi của tất cả mọi người, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ kiếm Thanh Huyên!
Tóc trắng, huyền bào!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, tất cả cường giả của vũ trụ Quan Huyên đều xôn xao, rất nhiều người đã quỳ xuống vái lạy.
Diệp Quân nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian ở đằng xa, không nói gì.
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng bước tới trước một bước, tới bên cạnh Diệp Quân. Mà lúc này, một người phụ nữ cũng đột ngột xuất hiện bên phải Diệp Quân!
Tần Quan!
Tần Quan bỗng kéo tay phải của Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian thì cầm tay trái của hắn, ông ấy khẽ cười: “Đi thôi, đăng cơ”.
Nói rồi, Diệp Huyên và Tần Quan dẫn Diệp Quân chậm rãi đi về phía đại điện.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Âm Thần kia: “Động vào con trai ta thử xem?”
Âm Thần nhìn chằm chằm Diệp Huyên mà không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhìn thấy Âm Thần kia không dám động đậy, Diệp Huyên suy nghĩ rồi hỏi Diệp Quân: “Vừa nãy bà ta có dọa sợ con không?”
Diệp Quân chớp mắt: “Dạ có ạ!”
Diệp Huyên bỗng quay người phất một nhát kiếm!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng…
Vù!
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Âm Thần kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một thanh kiếm đâm vào giữa trán, bị ghim tại chỗ!
Mọi người kinh hãi!
Diệp Huyên nhìn Âm Thần kia, khinh thường: “Thứ khốn kiếp, dám tới khoe mẽ trước mặt con trai ta, tưởng ông đây chết rồi à?”