Hắn cũng không ngốc mà.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Lúc này Mộc Uyển Du bước ra, cô ấy đã thay một bộ váy ngủ dài, che kín người.
Mặt Mộc Uyển Du đỏ bừng hệt như quả táo: “Sao hai người lại về đây?”
Diệp Quân cười nói: “Không quen ở đó”.
Mộc Uyển Du nói: “Hai người ăn chưa?”
Diệp Quân lắc đầu.
Mộc Uyển Du vội nói: “Vậy để tôi đi nấu gì đó cho hai người”.
Nói rồi cô ấy đi vào phòng bếp.
Nửa tiếng sau, ba người ngồi vây quanh bàn ăn.
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Làm vệ sĩ?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, đợi đến khi kiếm được ít tiền, tôi sẽ đến câu lạc bộ Vô Biên, nếu không tìm được người tôi cần thì chỉ đành đến Yến Kinh”.
Đến Yến Kinh!
Nghe thế Tô Tử và Mộc Uyển Du đều sửng sốt.
Mộc Uyển Du bỗng cười nói: “Vậy thì tốt, tháng này tôi cũng tốt nghiệp rồi, đến lúc đó tôi cũng sẽ đến Yến Kinh, chúng ta vừa lúc làm bạn đồng hành”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Tô Tử cười nói: “Tôi cũng muốn đi”.
Diệp Quân nhìn Tô Tử, Tô Tử khẽ mỉm cười: “Mảnh đất mà bọn tôi đấu giá lần này là ở Yến Kinh, tập đoàn Tô Thị bọn tôi vẫn luôn muốn đầu quân vào Yến Kinh, thế nên sau khi mọi thứ ở Yến Kinh đã ổn thỏa, tôi sẽ đến đó”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy tốt quá, đến lúc đó có thêm một người đồng hành”.
Tô Tử mỉm cười: “Ừ”.
Mộc Uyển Du nói: “Nếu anh đến câu lạc bộ Vô Biên… có phải cũng nên gọi vài em gái trước không?”
Diệp Quân sửng sốt: “Em gái hả?”
Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ, anh phải tiêu tốn vào đó trước mới có thể trở thành khách VIP”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, vừa định nói gì đó nhưng hắn bỗng nhận ra hai người phụ nữ đều đang nhìn chằm chắm hắn.
Diệp Quân cười: “Ờ thì…”
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân khẽ nói: “Nghe nói các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp, hơn nữa rất hào phòng, có thể trêu chọc đàn ông…”
Diệp Quân cười nói: “Có đẹp bằng các cô không?”
Nghe thế hai người đều sửng sốt.
Diệp Quân và một miếng cơm, sau đó nói: “Nếu không đẹp bằng các cô thì không quyến rũ được tôi đâu”.
Hai người phụ nữ đều mỉm cười.
Mộc Uyển Du chớp mắt: “Nếu đẹp hơn bọn tôi thì sao?”