“Đại tỷ!”
Lúc này, lại một giọng nói khác vang lên.
Cách đó không xa có hai cường giả đang đi tới, một nam một nữ. Người nam chính là con dân được bà ta giải cứu từ trên tế đàn lúc nãy, tên là Dung Khâu, còn người nữ mặc váy đen, tên là Vân Đàn.
Hai người này đều đã từng là quan chấp hành, cũng là người đi theo Phục Võ hồi đó.
Trong trận chiến năm ấy, Tư Hỏa và Phượng Đông chết trận, Dung Khâu bị cầm tù, Vân Đàn bỏ trốn.
Hôm nay đều đã tề tựu!
Dung Khâu nhìn Phục Võ, lòng đau như cắt: “Đại tỷ, ta cũng hận Tư Oánh, cũng hận hai vị thượng thần năm đó, cũng hận những người dân đã đuổi giết tỷ năm đó, nhưng… ta không hận nền văn minh Thiên Hành, hơn nữa chuyện khi đó không liên quan gì đến những người dân hiện tại, họ không phạm sai lầm gì cả, họ không nên gánh chịu những chuyện này…”
Nước mắt Phục Võ không ngừng tuôn rơi, một lúc lâu sau bà ta mới chậm rãi lắc đầu, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt: “Nhưng chàng ấy phạm phải lỗi lầm gì? Chàng ấy chẳng sai gì cả! Thế nhưng nền văn minh Thiên Hành lại đối xử với chàng ấy như thế…”
Nói rồi bà ta nhìn Dung Khâu cầu xin: “Mọi người tránh ra đi, coi như đại tỷ cầu xin mọi người, có được không?”
Dung Khâu lắc đầu.
Bốn vị cựu quan chấp hành đứng thẳng tắp trước tổ thạch luân hồi như mũi lao. Họ như huynh đệ tỷ muội ruột thịt của Phục Võ, cho dù năm xưa Phục Võ phạm pháp, họ cũng không chút do dự đứng về phía bà ta, cùng bà ta chống lại cả nền văn minh Thiên Hành!
Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy diệt nền văn minh Thiên Hành!
Hơn nữa đời trước phạm sai lầm, sao có thể để người dân đời này gánh chịu?
Người dân đời này không sai!
Thấy bốn quan chấp hành đứng đó không lùi lại, Phục Võ đau khổ cúi xuống, cầu xin: “Mọi người đừng ép ta!”
Từng luồng khí thế đáng sợ không ngừng tuôn ra từ cơ thể bà ta, nhưng không hề tới gần bốn vị quan chấp hành.
Dung Khâu cũng chảy nước mắt, ông ta nhìn con dân nền văn minh Thiên Hành xung quanh, giờ phút này, ai nấy đều tái mặt, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng…
Dung Khâu theo Phục Võ tới đây nên đã tận mắt chứng kiến trong trận chiến này đã có quá nhiều người dân phải chết. Ông ta hơi mờ mịt nói: “Ta cũng không sợ sự việc lại thành ra thế này… Xin lỗi mọi người…”
Nói rồi ông ta lại nhìn Phục Võ ở nơi cách đó không xa, nhẹ nhàng bảo: “Đại tỷ, ta không ép tỷ nữa”.
Bùm!
Vừa dứt lời, thân thể và linh hồn của ông ta đột nhiên bốc cháy, biến mất với tốc độ cực kỳ kinh khủng…
Mà ở bên cạnh ông ta, quan chấp hành Vân Đàn cũng thiêu cháy thân xác và linh hồn.
Từ xưa đến nay, trung thành và nghĩa khí luôn khó mà vẹn cả đôi đường!
Họ bị kẹt ở giữa, có thể làm gì được đây?
Chỉ có chết thôi!
Chỉ trong tích tắc, quan chấp hành Vân Đàn và Dung Khâu đã trở nên mờ ảo…