Được rồi!
Hai người thì nhất rồi!
Một người không biết, một người coi thường!
Tổng kết: Hắn phải tự mình ngộ ra!
Diệp Quân đau khổ.
Ở đằng xa, Huyền Ung cầm thương gỗ trong tay, toàn thân tản ra từng luồng thương hồn huyết diệm đáng sợ, giờ khắc này khí thế của hắn ta đã mạnh hơn lúc trước.
Huyền Ung nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định nói thì lúc này Diệp Quân đã tiến đến, trong mắt là vẻ ác liệt, hắn cầm kiếm chém về phía trước.
Ba mươi hai nhát kiếm!
Sau luồng kiếm quang bộc phát ra, vô số thương hồn hoả diệm bỗng chốc nổ tung.
Thời không run rẩy.
Diệp Quân và Huyền Ung đồng thời lùi lại phía sau, nhưng khi lùi lại vô số thanh phi kiếm cũng chém ra.
Bùm!
Ở nơi xa, Huyền Ung vừa dừng lại một lần nữa bị đẩy lùi.
Đồng thời lại có một luồng kiếm quang khác bắn đến từ nơi xa.
Ba mươi ba nhát kiếm!
Huyền Ung vẫn chưa dừng lại mà con ngươi đã chợt co lại, tay phải cầm chặt thương gỗ, sau đó dốc hết toàn lực ném mạnh về phía trước.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, vô số thương hồn nổ ra trước mắt hắn ta như thuỷ triều.
Ầm ầm!
Vô số thương hồn bị một kiếm này phá vỡ, thời không cũng run lên kịch liệt vào lúc này. Cùng lúc này, Huyền Ung bỗng chốc bay ra, khi bay ra cơ thể hắn ta đã bắt đầu nứt dần từng tấc.
Mà khi hắn ta dừng lại thì cơ thể đã nứt hoàn toàn, nhưng lại chưa bị phá hẳn.
Huyền Ung ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, mà Diệp Quân lại không thừa thắng xông lên, hắn từ từ nhắm mắt lại, tay trái xoè ra, tỉ mỉ cảm nhận những thương hồn xung quanh.
Mọi người đều nhìn Diệp Quân, hắn định tung chiêu lớn à?
Ở phía xa, Huyền Ung nhìn Diệp Quân chăm chú, hắn ta có thể cảm nhận được kiếm tu trước mặt vẫn chưa thể hiện thực lực thật sự.
Bây giờ hắn định tung chiêu lớn à?
Huyền Ung nheo mắt, tay phải nắm chặt thanh thương gỗ, giây tiếp theo hắn ta hét lên thật to.
Bùng!
Trong khoảnh khắc, cơ thể vẫn chưa vỡ hẳn của hắn ta đã bốc cháy.
Đốt cháy cơ thể!
Thời khắc này, khí thế của hắn ta tăng vọt một lần nữa, đồng thời thương hồn của hắn ta cũng lên đến đỉnh cao.