Chu Phạn bỗng nói.
Diệp Quân xoay người nhìn Chu Phạn, Chu Phạn chỉ vào chiếc nhẫn trước mặt, giả bộ không vui nói: “Lẽ nào Diệp công tử vẫn còn giận sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Chu Phạn cười nói: “Vậy mong công tử cất chiếc nhẫn này đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cất chiếc nhẫn đi, chắp tay lại nói: “Cảm ơn cô”.
Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi khách sáo quá”.
Diệp Quân không nói gì thêm nữa, xoay người biến thành một tia kiếm quang đi vào trong cánh cổng quỷ bằng đồng.
Lão kiếm tu áo trắng phía sau Chu Phạn trầm giọng nói: “Tiểu thư, người này có gì đáng để kết bạn chứ? Cảnh giới thấp như thế, nếu ở Đại Chu thì chẳng xứng xách giày cho tiểu thư nữa kìa”.
Chu Phạn mỉm cười: “Tinh thần thoải mái là cánh cửa của phước lành, Tả Lão, tốt hơn là trái tim nên khoan dung một chút mới tốt”, Tả Lão còn muốn nói gì đó nhưng ông lão mặc đồ đen bên cạnh ông ta bỗng giận dữ hét lên: “Câm miệng, tiểu thư là đang ngăn nghiệp chướng thay ngươi, ngươi tu đạo Bá Kiếm đến mức đầu óc hỏng luôn rồi phải không? Cảnh giới của thiếu niên thấp như vậy, nhưng hắn không kiêu căng tự ti, cực kỳ bình tĩnh, thiếu niên này làm sao có thể là người bình thường được?”
Mặt Tả Lão không cảm xúc: “Ngoài nền văn minh Thiên Hành, Đại Chu ta tung hoành ngang dọc”.
Ông lão áo đen cực kỳ tức giận.
Chu Phạn không hề giận mà cười hỏi: “Nếu hắn là người của nền văn minh Thiên Hành thì sao?”
Tả Lão sửng sốt, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, thuộc hạ không có bản lĩnh khác nhưng khả năng nhìn người là tốt nhất Đại Chu. Thuộc hạ nghĩ hắn cùng lắm là người được thế lực nào đó nuôi dưỡng ở bên ngoài để trải nghiệm, cùng lắm là thế hệ thứ hai thôi”.
Chu Phạn lắc đầu cười với vẻ hết nói nổi rồi tiếp tục thu lệ phí vào cửa.
Người xung quanh nhanh chóng đi vào gần hết.
Cô ta nhìn chiếc nhẫn trong tay, nhếch mép cười: “Không ngờ kiếm được hẳn một khoản thế này, mình đúng là thiên tài mà! Hì hì”.
Gần bốn trăm tổ mạch, đương nhiên là một khoản không nhỏ với cô ta rồi.
Chu Phạn bèn không nhịn được một tiếng thở dài: “Kiếm tiền từ người giàu dễ thật ấy”.
Rồi nói với Tả Lão: “Ta sẽ đưa Hữu Lão vào, ông canh chừng ở đây. Ai muốn vào thì thu ba mươi linh mạch, nếu kẻ đó mạnh quá thì khỏi, cứ cho vào, đừng làm gì gây xích mích biết chưa?”
Tả Lão tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn không dám làm trái lời, chỉ đành gật đầu: “Ta rõ rồi”.
Chu Phạn nheo mắt: “Rõ thật không đấy?”
Tả Lão lại phải gật đầu: “Thật”.
Chu Phạn cười cười, không nói gì thêm. Tả Lão tuy không được tốt tính nhưng sức mạnh vẫn nằm ở hàng đầu, ít có ai làm gì được ông ta.
Rồi cô ta xoay người, đưa Hữu Lão đi vào Thanh Đồng Quỷ Môn.
Để Tả Lão đứng đó với vẻ bực dọc. Tiểu thư không đưa ông ta đi cùng, chẳng lẽ vì chê ông ta có tầm nhìn hạn hẹp?
Rõ ràng ông ta biết nhìn xa trông rộng thế cơ mà!