Mặc dù Quan tông chủ không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, ngay cả Nhất điện chủ cũng nói như vậy rồi, ý ông ta là hiện giờ bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của người phụ nữ váy trắng kia.
Dường như nghĩ đến gì đó, ông ta nhìn Thế Tông: “Thế Tông đại nhân, người phụ nữ lúc nãy là ai thế?”
Thế Tông tỉnh táo lại, nói: “Vu Dịch của vũ trụ Vô Gian”.
Quan tông chủ ngạc nhiên: “Vũ trụ Vô Gian sao?”
Thế Tông bình tĩnh nói: “Có một số chuyện, nên nói cho ông biết”.
Nói đến đây, ông ta nhắm mắt lại: “Chuyện của Diệp Quân, điện chủ sẽ đích thân giải quyết, nhiệm vụ của chúng ta là giết chết Thiên Hành Chủ, đoạt lấy cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành và tổ thạch luân hồi của bọn chúng, cả tài sản mà bọn chúng đã tích lũy suốt hàng trăm triệu năm…”
Học cung Thiên Vân, nền văn minh Thiên Hành
Diệp Quân và Nhất Niệm ngủ một giấc tới sáng, Diệp Quân bỗng cảm thấy trên người mềm mại, ấm áp, hắn mở mắt ra, lúc này Nhất Niệm đang nằm trên người hắn nhìn hắn, thấy Diệp Quân mở mắt ra, hai má của Nhất Niệm lập tức đỏ bừng, sau đó chôn đầu vào cổ của hắn.
Diệp Quân cảm thấy lúng túng!
Bởi vì “công việc” tối qua, bây giờ hai người đều trần truồng như nhộng, dán chặt vào nhau…
Diệp Quân chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào, hắn thật sự không thể chịu đựng được nữa, lúc này hắn cũng không thèm quan tâm người phụ nữ đồ váy trắng kia, mẹ kiếp, làm trước đã rồi tính sau.
Nhưng ngay lúc này…
Ầm!
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái lao vào, người đó là Tịnh An, đi theo sau Tịnh An còn có Thượng Thần Thiên Vân.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Nhất Niệm, đôi mắt của Tịnh An đột nhiên trợn to hơn cả cái chuông.
Thượng Thần Thiên Vân nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm đang ở trên giường, nhìn phía trên rồi lại nhìn phía dưới.
Rất yên tĩnh…
Cảnh tượng bất ngờ xảy ra này suýt nữa đã dọa Diệp Quân sợ hãi.
Tịnh An vẫn còn tò mò nhìn, Thượng Thần Thiên Vân vội vàng kéo cô ta ra ngoài, Tịnh An vừa bước ra vừa liên tục ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt đầy sự tò mò, đặc biệt là lúc đi ra khỏi cửa cô ta còn nói một câu: “Sư phụ, đừng đi mà, hắn làm nhanh lắm!”
Diệp Quân: “..”.
Nhất Niệm xấu hổ ôm chặt lấy Diệp Quân, cọ qua cọ lại một hồi, Diệp Quân chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
Một lúc lâu sau Diệp Quân với Nhất Niệm mới bước ra khỏi phòng, lúc này gương mặt của Nhất Niệm đã đỏ ửng như ánh ban mai, cực kỳ xấu hổ.
Bị thấy hết rồi!
Mặc dù Thượng Thần Thiên Vân và Tịnh An đều không phải là người ngoài, nhưng cũng rất ngại!
Nhất Niệm đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Quân, sau đó nói: “Không được, chúng ta cũng phải xem của bọn họ, lần sau ta sẽ dẫn huynh đi xem bọn họ..”.
Khuôn mặt của Diệp Quân cứng đờ… Mặc dù hắn cảm thấy như vậy là không đúng nhưng suy nghĩ một chốc, lại thấy rất kích thích!