Đại Tông cất chiếc hộp đi, nụ cười cà lơ phất phơ trước kia biến mất, thay vào là vẻ âm trầm.
Người bí ẩn bỗng mỉm cười hỏi cô gái áo trắng: “Ngươi có muốn lập giao kèo luôn không?”
Cô ta đáp sau một hồi im lặng: “Ta đúng là tò mò”.
Nói rồi đi đến trước mặt y.
Cũng như lần trước, người ngoài không nghe thấy họ nói gì.
Không lâu sau, cô gái áo trắng nhíu chặt hai hàng lông mày, quả quyết cự tuyệt.
Người bí ẩn lại lấy ra một quyển trục lạ lùng, tiếp tục nói gì đó.
Cô gái áo trắng nhìn nó, vẫn lắc đầu như trước rồi thối lui.
Người bí ẩn nhìn theo, sắc mặt có chút thay đổi, càng nhiều phần tán thưởng hơn.
Bởi vì trên đời có rất ít người giữ vững được bản tâm trước những cám dỗ mời gọi.
Thấy cô gái áo trắng quả quyết rời đi, cô gái giáp đen tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Văn minh Quân Lâm hôm nay đã nhận được một cơ duyên, đây là điều bất lợi với văn minh Tu La. Bọn họ đều là văn minh vũ trụ gần cấp bốn, tuy cách nhau rất xa nhưng ai cũng biết sau này chắc chắn sẽ có chiến tranh.
Nhưng văn minh Quân Lâm hôm nay đã nhận được một cơ duyên từ văn minh vũ trụ cấp bốn, đây là điều bất lợi với văn minh Tu La.
Cô gái áo trắng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không tỏ ra thất vọng, cũng không nói gì, chỉ thoáng liếc nhìn Đại Tông.
Người bí ẩn mỉm cười, lại hỏi Nhất Niệm: “Có muốn giao kèo không?”
Cô ta lập tức lắc đầu.
Tọa độ nơi này đã được ghi rõ vào đầu cô ta.
Giao kèo ư?
Không.
Trở về là sẽ hoàn thành nhiệm vụ hủy diệt ngay!
Người bí ẩn thấy Nhất Niệm đã quyết ý thì cũng không nhiều lời nữa mà chỉ nhìn cô ta lâu hơn, sau đó chuyển ánh mắt sang thiếu niên đeo đao đứng kế bên. Cậu ta lộ vẻ mong chờ ra mặt, nào ngờ người bí ẩn lại bỏ qua, trực tiếp hỏi Diệp Quân: “Còn ngươi?”
Sắc mặt thiếu niên kia sa sầm.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nhấc chân đi tới.
Đại Tông liếc nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô gái áo trắng cũng tò mò nhìn xem thanh niên này sẽ lựa chọn những gì.
Ánh mắt thiếu niên đeo đao thì bình tĩnh đến lạ.
Bỗng Diệp Quân dừng bước, nói với người bí ẩn: “Tiền bối, ta có một đề nghị này”.
Y ngạc nhiên: “Đề nghị gì?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vãn bối tự nhận thiên phú không tệ, nhân phẩm khá tốt, vừa nỗ lực lại cố gắng. Nếu tiền bối không chê, vãn bối sẵn lòng tiếp nhận truyền thừa của văn minh Thuật Giả, một lần nữa đưa nó ra ánh sáng, lấy lại huy hoàng năm xưa!”