Chu Phạn gật đầu.
Mặc trưởng lão tức giận: “Con không biết hắn có lai lịch gì mà lại dùng tổ tiên để che chở cho hắn? Con không biết hắn có lai lịch gì mà lại hy sinh tương lai tươi sáng của mình? Con… Con có biết lúc này cha mẹ con đã sắp tức điên rồi không?”
Chu Phạn nói: “Mặc thúc giúp con khuyên họ đi”.
“Khuyên cái con khỉ!”
Mặc trưởng lão lườm Chu Phạn: “Ta cũng sắp bị con làm cho tức chết rồi”.
Nói rồi lão ta lại thở dài bảo: “Bệ hạ tranh thủ cho con mười năm, thời gian mười năm vừa vặn là thời gian tranh giành Hoàng vị, đến lúc đó nếu con có thể đổi đời đương nhiên là tốt, nhưng nếu không thể… Con sẽ chẳng còn giá trị gì với Đại Chu nữa, con hiểu không?”
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Con hiểu”.
Trong mắt Mặc trưởng lão hiện lên vẻ phức tạp: “Đi đi”.
Chu Phạn cúi đầu thật sâu trước Mặc trưởng lão, sau đó quay người rời đi.
Mặc trưởng lão thở dài, trong mắt đầy thương tiếc, sau đó ông biến mất.
Sau khi Chu Phạn đi ra, Chu Mục và Chu Đế lập tức tiến tới, Chu Phạn cười khẽ: “Sau này mong hai vị ca ca ra tay nương tình”.
Chu Mục gật đầu: “Yên tâm”.
Chu Đế cười lớn, không nói gì.
Chu Phạn không nói gì nữa, quay người rời đi.
Chu Đế nhìn Chu Phạn đi xa, nụ cười dần biến mất.
Mẫu tộc của gã và mẫu tộc của Chu Phạn là tử thù, lần này Chu Phạn đã hết hy vọng, đương nhiên gã sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Đấu tranh hoàng tộc là như vậy, ngươi không đánh chết đối phương, một khí đối phương hồi phục thì sẽ có vô vàn rắc rối.
Dù sao mạch của Chu Phạn không chỉ là Chu mạch, chỉ là đời này Chu Phạn vô cùng xuất sắc mà thôi, nhưng bây giờ Chu Phạn đã bị biếm, chính là thời điểm tốt nhất để loại trừ nhánh của họ.
Chu Đế chợt quay đầu nhìn về phía Chu Mục bên cạnh: “Đừng hòng lôi kéo nàng, nàng sẽ không khuất phục huynh đâu”.
Chu Mục bình tĩnh nói: “Phải có lòng khoan dung”.
Chu Đế mỉa mai: “Giả tạo, huynh không giết chết nàng thì cũng không còn xung đột lợi ích với nàng nữa, hơn nữa huynh biết ta chắc chắn sẽ không tha cho nàng, vì thế huynh định ngư ông đắc lợi chứ gì”.
Chu Mục chỉ cười không nói, quay người rời đi.
Sắc mặt Chu Đế âm trầm, không biết đang nghĩ gì.
Ở nơi khác.
Ác Bà và ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm đứng trong tinh không cúi nhìn Hoàng thành Đại Chu, sắc mặt Ác Bà vô cùng âm trầm.
Đương nhiên bà ta không hài lòng với kết quả lần này, bà ta muốn tự tay giết chết con khốn đó.
Ác Bà càng nghĩ càng không vui, vì thế nói: “Việt Tôn, sao Ác Đạo Minh phải sợ Đại Chu? Trực tiếp điều người tới tiêu diệt luôn chẳng phải xong chuyện sao?”