Nhưng Phục Võ lại hững hờ bước tới trước, vung tay đấm ra.
Một cú đấm vô cùng đơn giản.
Uỳnh!
Hai thứ sức mạnh nổ tung thành vụ nổ hủy thiên diệt địa, lan tràn bốn phía.
Diệp Quân nâng tay, gọi kiếm ý Vô Địch ra cản lại, nào ngờ lại thấy một luồng sức mạnh khác lan đến.
Hắn nheo mắt, khởi động huyết mạch Phàm Nhân.
Ruỳnh!
Nhờ có huyết mạch mà chống lại được sức mạnh kia, nhưng sau đó hắn cứng người.
Bởi vì lại có hàng loạt khí tức đáng sợ truyền tới.
Diệp Quân sa sầm mặt, vội kéo Nhất Niệm rời đi.
Tổ thạch luân hồi cũng hớt hải bám theo.
Bên kia, Thiên Hành Chủ Tư Oánh cũng không lùi lại khi thứ sức mạnh kia ập đến, mà dùng một loại sức mạnh bí ẩn ngăn cản.
Ban đầu bà ta vẫn đang chú ý đến Tịnh Sơ và Phục Võ, nhưng giờ lại quan sát Diệp Quân.
Kết hôn với ngoại tộc ư?
Tư Oánh liếc nhìn Nhất Niệm rồi Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Bên vùng thời không kia, kiếm quang và quyền mang đan xen nhau, bùng nổ sức mạnh khắp nơi, chỉ một chút uy lực thôi cũng đủ để phá hủy một tinh vực.
Thiên Hành Thần Cảnh đã bị phá hủy toàn bộ.
Diệp Quân trấn tĩnh lại, nhìn về phía đó, thấy Tịnh Sơ và Phục Võ đang chiến đấu như điên. Hai người hóa thành hai cái bóng mờ đến hắn cũng không thấy rõ, mà thời không nơi đó cũng đang vặn vẹo biến hình.
Thấy nó có gì đó bất thường, hắn nhíu mày.
Xoét
Bỗng vùng thời không ấy bị một tia kiếm quang chém vỡ, theo sau là quyền mang. Thời không chấn động trước sức mạnh này rồi bắt đầu biến hóa, trở thành một chiến trường đặc biệt cho hai người.
Trong đó ngập tràn chiến ý, dưới đất phủ kín xương trắng.
Vu Dịch thấy vậy thì đanh mặt: “Kia là…”
Diệp Quân cũng khó hiểu: “Đó là gì…”
Tổ thạch luân hồi lên tiếng: “Bọn họ mở ra thời không Loạn Cổ rồi… Má ơi, hai người kia biến thái quá!”
Diệp Quân nhìn sang: “Thời không Loạn Cổ là gì?”
Tổ thạch luân hồi: “Nó là…”
Nó bỗng khựng lại, hỏi ngược: “Ngươi không biết à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Tổ thạch luân hồi im lặng một hồi mới hỏi: “Ta có câu này vẫn luôn muốn hỏi ngươi, không biết ngươi giải đáp được không”.
Diệp Quân tò mò: “Câu gì?”
Tổ thạch luân hồi: “Sao cô cô ngươi mạnh thế mà ngươi thì yếu thế?”