…
Hủy diệt luôn!
Tiểu Bạch cực kỳ tức giận, thế mà lại dám mắng Nhị Nha, mọi người cùng nhau hủy diệt hết luôn đi.
Thấy Tiểu Bạch châm lửa một quả bom, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, không suy nghĩ gì đã né sang một bên.
Đáng sợ quá!
Thấy Diệp Quân né đi, Tiểu Bạch sửng sốt, đôi mắt to tròn đó đầy vẻ khó hiểu, móng vuốt nhỏ vùng vẫy không biết đang nói gì.
Lúc này Nhị Nha bỗng đánh một cú vào quả bom đó.
Ầm!
Quả bom vừa nổ tung, tất cả sức mạnh được sinh ra lập tức bị cú đánh này của Nhị Nha phá hủy.
Một tay hạ gục quả bom.
Mọi sức mạnh đều bị Nhị Nha trấn áp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Diệp Quân đứng cách đó không xa giật một cái, cảm thấy kinh sợ không thôi, trước đây hắn đã từng trải nghiệm uy lực của quả bom này, mà hắn không ngờ sức mạnh cường đại đó lại không có gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Nhị Nha.
Sức mạnh và cơ thể của Nhị Nha cô nương này đúng là kinh người thật.
Đợi sau khi Thiên Thiên khôi phục hoàn toàn, phải xin chút máu của Nhị Nha cô nương cho cô ấy, hắn biết máu của Nhị Nha giúp ích rất nhiều cho Thiên Thiên.
Nhị Nha vỗ tay, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đến tộc Bác Thiên?”
Diệp Quân gật đầu: “Đi”.
Nhị Nha chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn vào mắt Diệp Quân: “Không sợ à?”
Diệp Quân cười nói: “Không sợ”.
Nhị Nha khẽ gật đầu, nở nụ cười: “Cháu trai khá đấy”.
Diệp Quân lập tức sầm mặt, sao cứ cảm thấy lời này như đang mắng người vậy nhỉ?
Lúc này Nhị Nha vung tay lên: “Dẫn đường, tiêu diệt sạch sẽ tộc Bác Thiên”.
Diệp Quân gật đầu, quay đầu nhìn sang ông lão áo đen ở một bên, ông lão áo đen do dự một chốc rồi nói: “Viện trưởng, có cần về bàn bạc kỹ hơn trước không?”
Mặc dù thực lực của tộc Bác Thiên không bằng Chân vũ trụ nhưng cũng không yếu, nếu giờ mà đi chắc chắn sẽ bị thiệt.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Dẫn đường đi”.
Nghe thế ông lão áo đen không nói thêm gì nữa, xoay người vẽ vào không trung một đường, thời không nứt ra, đường hầm thời không xuất hiện.
Nhị Nha nói: “Đi thôi”.
Mấy người họ bước vào đường hầm thời không, sau đó thời không lập tức khép lại.
Bên trong đường hầm thời không, Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra từ tốn ăn, thi thoảng còn đưa cho Tiểu Bạch liếm vài lần, rất thoải mái.
Diệp Quân kéo ông lão áo đen sang một bên dặn dò, một lúc sau ông lão áo đen cúi người với Diệp Quân, sau đó đi khỏi đó.
Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Ngươi muốn khai chiến với tộc Bác Thiên thật à?”
Diệp Quân gật đầu.