Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Tô Tử bỗng nói: “Em sẽ có con chứ?”
Diệp Quân sửng sốt, không ngờ lại bị hỏi như thế.
Tô Tử nhìn hắn, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Nhiều như thế… chắc sẽ có nhỉ?”
Nói rồi cô ấy vùi mặt vào lòng Diệp Quân, cực kỳ xấu hổ.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Đừng trốn tránh câu hỏi của anh”.
Tô Tử không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói: “Không muốn sao?”
Tô Tử liên tục lắc đầu.
Diệp Quân hỏi: “Không muốn đi à?”
Tô Tử im lặng.
Diệp Quân nói: “Nếu anh không quay lại nữa thì sao?”
Tô Tử ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Muốn ở lại đây thật sao?”
Tô Tử hơi cúi đầu xuống: “Em muốn ở bên anh nhưng… em muốn ở lại đây, ít nhất bây giờ là thế, vì ông nội em còn đang ở đây, ông ấy đã lớn tuổi rồi…”
Cô ấy như nghĩ đến điều gì, hơi căng thẳng nói: “Sau khi anh đi, vẫn sẽ quay lại chứ?”
Diệp Quân nói: “Nếu em ở lại đây thì anh sẽ quay lại”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tô Tử mỉm cười: “Em không yêu cầu gì cao cả, một ngày anh về một lần là được”.
Diệp Quân: “…”
Tô Tử khẽ nói: “Bao giờ anh đi?”
Diệp Quân nói: “Vài ngày nữa”.
Tô Tử cúi đầu xuống không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Em muốn ở lại đây cũng được, vì anh muốn về là chuyện rất đơn giản”.
Tô Tử gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”
Diệp Quân khẽ nói: “Không nỡ xa em”.
Tô Tử sững sờ, sau đó òa khóc, cô ấy ôm chặt lấy Diệp Quân: “Anh biết cách dỗ dành em đấy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra cũng tốt, em ở lại đây, anh vẫn sẽ nhớ thương ngôi sao màu xanh, nếu không đi rồi có thể sẽ không quay lại thật”.
Tô Tử cúi đầu: “Uyển Du thì sao?”
Diệp Quân nói: “Anh và Uyển Du trong sạch”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Chúng ta cũng thuần khiết lắm”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, hắn cười khổ: “Anh và Uyển Du chưa từng xảy ra chuyện gì”.
Tô Tử khẽ nói: “Em biết, nhưng chắc là anh biết cậu ấy thích anh nhỉ?”