Việt Tôn bên kia nói: “Hai loại huyết mạch đặc biệt, thú vị”.
Rồi ông ta bước tới, giơ tay ấn xuống.
Uỳnh!
Thời không phía trên Diệp Quân nứt ra khi một bàn tay khổng lồ giáng xuống như cây rìu phẫn nộ.
Vũ trụ tinh không sụp đổ từng chút một.
Thấy cú đấm lao tới, một tia quyết tuyệt lóe lên trong mắt Diệp Quân. Hắn vung tay, để hàng loạt kiếm quang do kiếm ý hóa thành phóng lên.
Ruỳnh!
Kiếm quang đỏ máu băm vằm quả đấm.
Nhưng đồng tử hắn rụt lại khi cảm nhận được điều gì. Trước khi hắn kịp phản ứng, một bóng người đã vọt tới ngay trước mặt, tung ra một quả đấm lớn như bao cát vào hắn.
Trong tiểu thuyết nghĩa hiệp thường ít thấy cường giả cao cấp dùng vũ khí mà chỉ dùng nắm đấm, vì sao?
Vì Đại Đạo tối giản!
Chứ không phải vì bút lực tác giả có hạn, không viết được nhiều hơn nha.
Diệp Quân không hề lùi bước trước quả đấm của Diệp Quân mà trực tiếp vung kiếm ra đón lấy.
Uỳnh!
Ý kiếm vỡ nát. Diệp Quân chỉ thấy đau đớn cả người khi bị đánh bay đi. Việt Tôn đang muốn được nước lấn tới thì bỗng nhíu mày, nào ngờ chưa kịp ra tay đã bị một thanh ý kiếm đâm xuyên cổ họng.
Rắc!
Thân thể ông ta run lên, tuôn ra một dòng khí tức lan tràn tận mấy triệu trượng.
Diệp Quân bên kia đã dừng lại, chỉ thấy Việt Tôn chậm rãi xoay người với thanh kiếm còn cách yết hầu nửa tấc.
Sắc mặt hắn trầm xuống khi nhận ra Diên Trì nhất kiếm không làm gì được đối phương.
Việt Tôn nói: “Ta đây song tu võ thể”.
Rồi siết bàn tay lại.
Uỳnh!
Thanh kiếm gác ngang cổ ông ta bị bóp nát.
Diệp Quân nhíu mày thật chặc. Không ngờ người này còn tu luyện cả thân xác, mà xem ra thân xác cũng ghê gớm vô cùng.
Bóp nát ý kiếm của hắn rồi, Việt Tôn bật ra một tiếng cười lạnh. Khi ông ta bước tới trước, vô số thời không bốn phía vỡ tan tành.
Đồng tử rụt lại, Diệp Quân không dám giấu nghề, gọi Ngao Thiên Thiên dung hợp.
Uỳnh!
Một tia sáng vàng bay lên cao khi Diệp Quân dùng thân xác chống chọi với sức mạnh của thời không tan vỡ. Bỗng Việt Tôn biến mất, lao về phía hắn như một tia chớp, mang theo sức mạnh lật tung thời không.
Diệp Quân không hề sợ hãi, nâng kiếm chém ra.
Rầm!
Hai bên đồng thời lui lại, nhưng Việt Tôn chỉ lùi nghìn trượng, Diệp Quân phải lùi cả vạn trượng.