Cô gái nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta biết kính Tuế Nguyệt đang ở đâu”.
Diệp Quân nhíu mày: “Đang ở đâu?”
Cô gái chỉ vào con sông trước mặt: “Ở trong sông này”.
Diệp Quân hỏi: “Sông Tuế Nguyệt?”
Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, cô ta nói thế có đúng không?”
Người phụ nữ bí ẩn lại không nói gì.
Diệp Quân nói: “Nhắc một chút đi mà”.
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Những gì cô ta nói nửa thật nửa giả”.
Diệp Quân cảm thấy đau đầu.
Dù là Tháp gia hay tiền bối bí ẩn này, sao mà cứ sợ cuộc đời của mình quá dễ dàng như thế chứ?
Diệp Quân nghĩ ngợi một lúc, sau đó nhìn cô gái trước mặt: “Những gì cô nói là giả”.
Cô gái bình tĩnh nói: “Giả chỗ nào?”
Diệp Quân nói: “Tự cô biết”.
Cô gái chơi đùa với nhánh trúc, sau đó nói: “Ta không nói dối, là cô nương trong người ngươi đang nói dối đấy”.
Nghe thế, đồng tử Diệp Quân co rụt, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên: “Cô… biết cô nương trong người ta sao?”
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Biết”.
Diệp Quân thầm nói: “Tiền bối? Bà không nói vài câu à?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ta đánh không lại cô ta”.
Diệp Quân sầm mặt: “Bà có thể nói câu này sớm hơn một chút không?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp lời: “Ta cũng không ngờ ngươi động một chút không hợp là giơ kiếm, ngươi đúng là… dũng cảm đấy”.
Diệp Quân cảm thấy đau đầu.
Lúc này cô gái bước đến trước, Diệp Quân vừa định lùi lại thì tay cô gái lại bắt lấy ý kiếm của hắn, cô ấy nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta nhanh đi”.
Diệp Quân chém một nhát kiếm.
Vèo!
Ý kiếm trong tay Diệp Quân bỗng nổ tung, cổ của cô gái lại chẳng hề hấn gì.
Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái bật cười ha hả, khiến ngực cô ấy rung lên, quả thật là núi non trập trùng…
Nhìn cô gái trước mặt, Diệp Quân im lặng không lên tiếng.
Người phụ nữ bí ẩn nói mình đánh không lại đối phương thì chỉ có một lời giải thích, ít nhất đối phương là cường giả cấp Đại Đế.
Đại Đế!