Song, nhát kiếm này vẫn đâm hụt!
Lưu Băng lại xuất hiện ở cách đó vài trượng!
Gã tránh nhát kiếm của Diệp Quân, không nhanh, không chậm, vừa đúng lúc!
Lưu Băng vừa chạm chân xuống đất thì lại một nhát kiếm nữa đâm tới.
Nhát kiếm này nhanh hơn cả nhát kiếm vừa rồi!
Vù!
Nhưng nhát kiếm này vẫn đâm hụt.
Lúc kiếm đâm tới, Lưu Băng đã lùi ra sau mấy trượng.
Diệp Quân lần này không xuất kiếm nữa, hắn nhìn Lưu Băng, không nói gì.
Lưu Băng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tốc độ khá đấy, nhưng cũng chỉ khá mà thôi!”
Diệp Quân gật đầu: “Tiếp nào!”
Nói rồi, hắn bỗng biến mất.
Lần này, Lưu Băng không còn tránh né nữa, ngược lại, gã tiến lên trước, ngay lúc kiếm của Diệp Quân vừa xuất hiện, gã đã tung ra một đấm vào kiếm của Diệp Quân.
Ầm!
Kiếm của Diệp Quân vừa xuất hiện đã gặp phải cú đấm khủng khiếp thế này, đương nhiên là sẽ không địch lại rồi!
Ầm!
Khí kiếm vỡ nát, Lưu Băng thuận thế xông lên trước, đấm một quyền vào bụng Diệp Quân!
Rầm!
Diệp Quân bay ra ngoài!
Lưu Băng lại không tiếp tục ra tay mà dừng lại, tay phải để sau lưng.
Vì đại cục đã định!
Nhưng giây phút Diệp Quân bay ra ngoài bỗng có điều bất ngờ!
Vù!
Một đạo kiếm quang lướt qua!
Thuật ngự kiếm!
Điều khủng khiếp nhất là nhát kiếm này nhanh hơn gấp mười lần mấy nhát kiếm vừa nãy!
Nhát kiếm này trực tiếp phá quy tắc, phá quy tắc không gian!
Ba nhát kiếm trước đều dùng để tỏ ra mình yếu!
Còn nhát kiếm này mới thật sự là đòn chí mạng!
Lúc nhìn thấy nhát kiếm này, đồng tử của Lưu Băng rút lại thành đường thẳng, gã vừa định rút lui thì nhát kiếm đó đã đâm vào giữa trán gã nửa tấc.
Đinh!
Cả cơ thể Lưu Băng như bị đóng đinh tại chỗ, cùng lúc đó, Diệp Quân như một hồn ma xuất hiện trước mặt gã, hắn cầm khí kiếm, không tiếp tục đâm vào nữa.