Nạp Lan Ca gật đầu: “Chỉ có người đứng đầu cuộc tỷ võ mới có tư cách được họ dẫn đi”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Chỉ có người đứng đầu mới có tư cách đến Trung Thổ Thần Châu, điều kiện này hết mức biến thái.
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Cái này chưa là gì cả, nghe nói tiêu chuẩn nhận người của tổng viện thư viện Quan Huyên càng đáng sợ hơn”.
Nói rồi cô lắc đầu cười: “Người ở tầng thấp muốn trèo lên trên khó như lên trời”.
Diệp Quân: “Chính vì thế, những người không có gia tộc lớn và lai lịch như chúng ta mới càng phải cố gắng hơn”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Cùng cố gắng”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người tăng nhanh bước chân.
Không lâu sau, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi vòng khỏi địa bàn đám sói Thiên Lang, lúc này họ ngày càng gần lá cờ của thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân nhìn ngọn núi lớn ở phía đằng xa cười nói: “Đi qua ngọn núi này, chúng ta có thể đến nơi rồi”.
Nạp Lan Ca gật đầu, hai người tiếp tục tăng tốc.
Mặc dù hai người đều khá lo lắng cho Tiêu Qua và Tôn Hùng nhưng không có cách nào khác, họ không thể đi khắp nơi tìm hai người kia, tìm người trong vùng núi mênh mông quá khó.
Không lâu sau, hai người lên đến đỉnh núi, lúc này họ chỉ cách lá cờ vài dặm.
Hai người đều nở nụ cười vui mừng.
Nhưng đúng lúc này một giọng cười vang lên: “Lại có hai người nữa”.
Nghe thế Diệp Quân và Nạp Lan Ca quay đầu lại, cách đó không xa có một người đàn ông chậm rãi đi đến.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, vóc dáng cao lớn, để râu quai nón, trông rất dung tục, ánh mắt gã hơi quỷ dị.
Cảm giác đầu tiên là gã không phải là người tốt.
Khi nhìn thấy Nạp Lan Ca, ánh mắt gã sáng rực, sau đó cười nói: “Cô gái xinh đẹp, ta chưa từng nhìn thấy phụ nữ nào xinh đẹp như thế, chậc chậc…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông, gã không phải con người mà là yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú cấp Thiên.
Gã yêu thú vẫn nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca, nhếch môi nói: “Các người là Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhỉ? Có người ra giá cao bảo ta đến giết các ngươi, nhưng ta không ngờ Nạp Lan Ca cô nương lại xinh đẹp như thế, đừng nói là ta, dù là thái giám nhìn thấy cũng sẽ động lòng”.
Ngay lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt gã.
Gã yêu thú trợn to mắt, hoảng hốt, tốc độ đáng sợ quá.
Gã chỉ có thể bị động đưa hai cánh tay ra đỡ trước đầu mình.
Đúng lúc này chân Diệp Quân đạp vào đũng quần gã.
Bụp!
“A!”