Uuu!
Có tiếng kiếm minh vang vọng đất trời khi kiếm ý hùng hậu tuôn ra từ trong người Diệp Quân, chui vào trong thanh kiếm của Tuế Tuế.
Làm nó run lên bần bật.
Tuế Tuế vươn tay, nhưng vừa định chạm vào thì dừng lại, nhìn kiếm ý tràn ra từ Diệp Quân với vẻ tò mò.
Ruỳnh!
Đúng lúc này, thanh kiếm trong tay cô ta bị Kiếm Ý Vô Địch đẩy văng đi. Vô số kiếm ý bay vút lên cao, hóa thành những cây cột trụ sừng sững.
Chúng nó đã lột xác!
Từng cây cột một hóa thành ý kiếm rồi chúc mũi xuống, quay về cơ thể Diệp Quân.
Ầm!
Hắn co giật, hai mắt mở bừng, khí tức hùng hậu tuôn trào từ cơ thể.
Cảnh giới Diệt Đạo!
Hắn đã thăng cấp từ Khai Đạo lên như thế.
Diệp Quân vươn tay, gọi vô số kiếm ý hội tụ lại như thủy triều, ngưng tụ thành một thanh ý kiếm.
Ý Kiếm Vô Địch.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận kiếm ý và cảnh giới của mình đã thay đổi hoàn toàn.
Tuế Tuế cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Diệp Quân hoài nghi cất tiếng hỏi: “Tiền bối?”
Tuế Tuế cười nói: “Không liên quan đến ta. Do ngươi từ bỏ chấp niệm trong lòng nên mới đột phá”.
Diệp Quân càng không hiểu: “Từ bỏ chấp niệm?”
Tuế Tuế gật đầu, vươn tay kẹp lấy một tia Kiếm Ý Vô Địch vào hai ngón tay: “Kiếm ý của ngươi trước đó tuy thuần túy nhưng vẫn còn mang tạp niệm, chính là chấp niệm trong lòng. Bây giờ tuy vẫn còn nhưng đã thuần túy hơn trước nhiều rồi. Chúc mừng ha”.
Tạp niệm?
Diệp Quân nhíu mày, tự hỏi là tạp niềm gì? Chẳng lẽ là từ bỏ chấp niệm sống?
Không.
Không phải chấp niệm sống.
Mà là chấp niệm gọi chi viện.
Gọi chi viện!
Diệp Quân im lặng. Vào giây phút đó hắn thật sự không muốn chết, nhưng để sống thì phải gọi người tới.
Khi gặp quá nhiều kẻ địch thì gọi chống lưng tới không thành vấn đề, nhưng bây giờ hắn đang muốn rèn luyện bản thân, chỉ vậy mà cũng phải nhờ trợ giúp thì thôi tập luyện làm gì nữa, sau này cứ bám váy cô cô với cha là được.
Thế là hắn quả quyết từ bỏ lựa chọn này và chấp nhận thua cuộc, nào ngờ chính vì vậy mà kiếm ý và cảnh giới lại đột phá.
Từ bỏ chấp niệm.