Diệp Quân nhìn chiếc điện thoại với ánh mắt tò mò, hắn đã từng nhìn thấy thứ này trong tay Nhị Nha.
Lúc đó hắn đã rất tò mò rồi!
Tô Tử chớp mắt: “Biết dùng không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Khóe miệng Tô Tử hơi nhếch lên: “Đi, lên xe tôi dạy anh!”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Tô Tử kéo Diệp Quân ra khỏi cửa hàng, về lại xe, Tô Tử lấy điện thoại của Diệp Quân lại rồi dạy hắn cách dùng.
Một lúc sau, Diệp Quân hơi ngạc nhiên nói: “Sau này muốn liên lạc thì bấm số này là có thể liên lạc được với cô ư?”
Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân khẽ nói: “Truyền âm phù nghìn dặm à”.
Tô Tử cười đáp: “Có thể nói như vậy! Nghe nói ngoài ngôi sao màu xanh, kỹ thuật bên phía Ngân Hà Tông còn phát triển hơn”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, những kỹ thuật trong tay mẹ hắn cực kỳ lợi hại, đến Đại Đế cũng phải quỳ rạp xuống đất!
Trên xe, Diệp Quân tò mò nghịch chiếc điện thoại mới trong tay, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu nghe có vẻ rất ngây thơ.
Tài xế nghe cuộc đối thoại của hai người mà không nói nên lời, chẳng lẽ đại ca này chui ra từ trong đá?
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhấn nút, trong túi Tô Tử lập tức vang lên tiếng chuông.
Tô Tử lấy điện thoại ra rồi nhấn nút, cười bảo: “A lô”.
Nghe thấy giọng Tô Tử vang lên từ điện thoại, ban đầu Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn bật cười.
Khoa học kỹ thuật!
Đương nhiên hắn không xa lạ gì khoa học kỹ thuật, nói đùa, người đỉnh nhất nền văn minh Kỹ Thuật là ai?
Tần Quan!
Đó là mẹ ruột của hắn đấy!
Chỉ là hắn rất ít tiếp xúc, nhưng hắn biết Tần Quan có rất nhiều đồ dùng công nghệ cao.
Lần này sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu thật kỹ!
Diệp Quan lại nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô”.
Tô Tử bình tĩnh nói: “Trừ vào tiền lương tháng sau của anh đi”.
Tháng sau?
Diệp Quân ngẩn ra.
Chẳng phải hắn đã nói tháng sau không làm việc nữa sao?
Tô Tử lén quan sát Diệp Quân, thấy hắn không từ chối, trên mặt cô ấy lập tức nở nụ cười.
Một lúc sau, hai người đến tập đoàn Tô Thị.
Cả hai đi đến tầng cao nhất, vừa mới vào văn phòng thì nữ thư ký đã ôm một đống tài liệu bước vào.
Tô Tử bắt đầu bận rộn.