Sậu Nguyên vội bước đến trước mặt Diệp Quân, sắc mặt trắng bệch: “Cậu Diệp, không sao chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không sao”.
Nghe thế Sậu Nguyên thở phào.
Tả Lão thấy Chu Phạn không sao cũng thở phào.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Vừa rồi các ông ở đâu thế?”
Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Sau khi bọn ta bị ngã xuống vực sâu thì bị sức mạnh cấm chế phong ấn bí ẩn trấn áp tu vi, cho đến lúc này cấm chế phong ấn đó mới biến mất”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, rõ ràng mục tiêu của người đàn ông áo đen đó chỉ có hắn và Chu Phạn.
Nghĩ đến đây hắn nhìn Chu Phạn ở đằng xa.
Nếu mục tiêu của đối phương đã hai người họ, vậy tức là Chu Phạn cũng có cách phá bỏ cấm chế, nếu lúc đó mình kiên trì, có lẽ có thể biết được sức mạnh thật sự của Phạn cô nương này.
Nhưng cũng không vội.
Trên đường đến đây, mình được người ta giúp đỡ rất nhiều, mặc dù ơn huệ này còn có mánh khóe nhưng Diệp Quân vẫn nhớ rõ ơn tình này.
Không phải địch cũng không phải bạn, tại sao người ta lại vô duyên vô cớ giúp mình?
Lúc này người đàn ông áo đen ở một bên bỗng nói: “Lúc nãy ở dưới vực sâu bọn ta nghe thấy tiếng đánh nhau, hai vị gặp phải cường giả cảnh giới Khai Đạo đó à?”
Nghe thế, mọi người đều nhìn Diệp Quân và Chu Phạn.
Chu Phạn gật đầu: “Gặp rồi”.
Mọi người biến sắc, người đàn ông áo đen đó vội hỏi: “Thực lực đối phương thế nào?”
Chu Phạn nói: “Rất mạnh, không phải là người chúng ta có thể đối địch”.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều hơi nghiêm trọng và lo lắng.
Chu Phạn cười nói: “Các vị đừng lo lắng, sau khi phá được phong ấn, hình như đối phương có việc gấp nên vội vàng rời đi. Hơn nữa nếu muốn giết bọn ta thật thì hắn đã ra tay rồi”.
Người đàn ông áo đen gật đầu: “Đúng thế”.
Dứt lời ông ta nhìn Diệp Quân và Chu Phạn.
Những người còn lại cũng nhìn hai người, suy nghĩ mỗi người mỗi khác.
Chu Phạn không giải thích gì thêm, cô ta quay đầu lại nhìn chân trời: “Chúng ta đến tòa tháp cao bí ẩn đó xem thử”.
Mọi người gật đầu.
Sau khi không còn phong ấn và cấm chế, thoáng chốc mọi người đã xuyên qua Thiên Vực, đến trước tòa tháp đó, tòa tháp cao có mười hai tầng, bốn góc trên cùng bị một sợi dây xích sắt dày khóa lại, đầu kia của dây xích nối sâu dưới lòng đất xung quanh tháp.
Bốn sợi dây xích sắt khóa chặt một tòa tháp.
Trên bốn sợi dây xích sắt đó vẽ đầy những phù văn vừa cổ xưa vừa bí ẩn.
Lúc này Diệp Quân hơi nhíu mày.
Vì hắn nhận ra cổ tự bí ẩn trong tháp vừa hơi động đậy.
Có phản ứng.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn phía trên cửa tháp, trên đó có ba chữ lớn nhưng hắn không biết chữ đó.