Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn mỉm cười, tay phải bóp nhẹ tay Chu Phạn, Chu Phạn hơi giật mình nhưng nhìn ánh mắt sáng trong của Diệp Quân, không có ý đồ khác trong đó, cô ta hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút thất vọng và phức tạp, ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này.
Diệp Quân cứ thế kéo Chu Phạn đi xuống dưới.
Sắc mặt Hữu Lão ở bên dưới cực kỳ nghiêm trọng.
Ở đế quốc Đại Chu không ai dám làm trái chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Chưa từng có ai dám làm điều này.
Sậu Nguyên thì lại rất bình tĩnh, không hoảng sợ chút nào.
Hoàng tộc Đại Chu gì chứ?
Nếu cậu Diệp này gọi cô cô một tiếng thì Đại Chu sẽ trở thành quá khứ thôi.
Trong góc tối nào đó, Chu Đế cũng đang nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, phía sau gã là nhà sư già đang cầm một chuỗi hạt Phật, thấp giọng tụng kinh.
Chu Đế cười nói: “Mọi người đều nói kiếm tu là người phong lưu nhất, hôm nay gặp được, quả nhiên là thế, mặc dù cảnh giới của kiếm tu thiếu niên này chỉ là tám phần thần tính nhưng hắn lại đầy vẻ kiêu ngạo, chẳng xem hoàng thất Đại Chu là chuyện gì to tát cả, không biết thực lực này của hắn có thể chống đỡ được sự kiêu ngạo của hắn không”.
Lão hòa thượng vẫn tiếp tục niệm kinh, không nói gì.
Chu Đế mỉm cười nói: “Đại sư, ông tính xem mệnh của thiếu niên này được không? Xem thử hắn có thể sống qua ngày hôm qua không”.
Lão hòa thượng mở mắt ra nhìn Diệp Quân phía đằng xa, sau đó bình tĩnh nói: “Không đáng”.
Dứt lời, ông ta lại nhắm mắt lại.
Chu Đế cười nói: “Đại sư, ta hơi tò mò, phá vỡ quy tắc một lần vì ta được không?”
Lão hòa thượng khẽ gật đầu: “Nếu điện hạ đã muốn biết thì ta sẽ phá vỡ quy tắc một lần”.
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay phải ra, bấm ngón tay tính toán, thoáng chốc sợi dây nhân quả số mệnh xung quanh bắt đầu tụ lại, nhưng ngay sau đó ông ta tựa như cảm nhận được gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó một tia kiếm quang lướt qua trong đôi mắt ông ta.
Vèo!
Máu văng ra tung tóe.
Lão hòa thượng xót xa hô lên: “Không ổn, ta mù rồi”.
Chu Đế: “…”
Nhìn lão hòa thượng mặt đầy máu, Chu Đế ngơ ngác vội hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lão hòa thượng run giọng nói: “Trên người hắn có sự tồn tại mà nhân quả không biết rõ, không thể quan sát… mẹ kiếp!”
Chu Đế: “…”
Ở một bên khác.
Lúc này Chu Mục – Nhị hoàng tử cũng đang dõi theo Diệp Quân, gã mỉm cười: “Đạo trưởng, ông nghĩ người này thế nào?”