Chu Mục cười nói: “Đúng là thế thật, phải nói là khả năng nhìn người của Cửu muội ta rất chuẩn xác, nhưng thiếu niên này cũng quá lỗ mãng, không xem hoàng thất Đại Chu ta ra gì cả, cứ thế mà dẫn nó đi. Nếu ta là hắn thì đành nhẫn nhịn một thời gian, tìm cách khác, chứ không đẩy mình và Cửu muội vào tuyệt cảnh như bây giờ”.
Nói đến đây gã khẽ lắc đầu: “Tài năng có thừa, thông minh không đủ”.
Thấy Chu Mục đã đưa ra đánh giá, đạo sĩ không tiện nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại.
Ở đằng xa, Diệp Quân kéo tay Chu Phạn chậm rãi đi xuống bậc thang đá.
Chu Phạn để mặc Diệp Quân kéo tay cô ta, lúc này cô ta cảm thấy hơi hoang đường.
Cô ta biết rõ làm trái với chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu sẽ có kết cục thế nào, chắc chắn sẽ chết.
Chưa từng có ai dám làm như vậy.
Chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu đại diện cho quyền uy vô thượng, không cho phép nghi ngờ và làm trái.
Nhưng khi thiếu niên đó nói với cô ta: “Cô tin ta thì đi theo ta”, cô ta lại không do dự đi theo hắn.
Cũng không biết tại sao cô ta bỗng cảm thấy cho dù có cùng chết ở đây thì cũng chẳng có gì không tốt.
Nghĩ đến đây, cô ta bỗng bật cười.
Không để sống chết lợi ích trong lòng.
Ngay lúc này, mây đen dày đặc bỗng kéo đến, trong đám mây đen dày đặc xuất hiện vô số tia chớp, từng luồng uy lực đánh xuống, trời đất rung chuyển.
Một giọng nói bỗng vang lên từ chân trời: “Chu Phạn, nếu cô bước ra khỏi bậc thang cuối cùng, ta lập tức sẽ khiến cô chết”.
Thiên Đạo hoàng thành.
Lúc này Diệp Quân và Chu Phạn đã bước đến bậc thang cuối cùng.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Có sợ không?”
Chu Phạn gật đầu: “Sợ”.
Dứt lời, cô ta cười nói: “Mà cũng không sợ”.
Diệp Quân bật cười, hắn kéo Chu Phạn bước xuống bậc thang cuối cùng.
Ầm!
Một cột sấm chớp bỗng xuyên qua mây đen đánh thẳng xuống.
Trời đất chấn động.
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một đốm lửa xuất hiện trong tay phải hắn.
Chỉ một tích tắc trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.
Cột sấm chớp đó dừng ở giữa không trung, không dám đánh xuống nửa tấc.
Mắt Chu Đế tròn xoe, sắc mặt trắng bệch.
Hai tay Chu Mục siết chặt, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Diệp Quân, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.
Trong chỗ tối xung quanh, rất nhiều ông lớn hóa đá.
Lửa Thiên Hành!