Đại Tôn lại nói: “Hơn nữa dù bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo thì có lẽ cũng không phải đang trong giai đoạn mạnh nhất, dù sao lúc trước bọn họ từng bị nền văn minh Thiên Hành huỷ diệt, vì thế nếu hai bên chúng ta liên thủ thì hoàn toàn có cơ hội chiến thắng.”
Diệp Quân cười hỏi: “Nếu có hai người thì sao?”
Đại Tôn đáp: “Thì chỉ có thể chờ chết thôi”.
Tín Du cũng lắc đầu cười khẽ.
Nếu có hai cao thủ cảnh giới Khai Đạo, thì nền văn minh Tu La và nền văn minh Quân Lâm thật sự chỉ có thể chờ chết.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Tín Du cô nương, huyết thi lúc trước là cảnh giới gì?”
Tín Du trầm giọng nói: “Ít nhất là cảnh giới Ách Đạo, nhưng có thể nhìn ra đối phương không phải trong trạng thái mạnh nhất, nếu ở trạng thái mạnh nhất thì mấy người Thiên tộc trưởng hoàn toàn không thể ngăn cản được nó”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tín Du nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”
Nét mặt Tín Du và Đại Tôn đều dần trở nên nặng nề.
Xung quanh ngày càng có nhiều người xông vào trong cửa đá, mọi người đều rất điên cuồng, rất hưng phấn.
Diệp Quân chợt nói: “Đại huynh, chúng ta cũng xem thử đi?’
Đại Tôn cười nói: “Ta cũng có ý đó”.
Hai người nhìn nhau cười khẽ.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du; “Tín Du cô nương, người của cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Tín Du gật đầu: “Thần vệ Tu La đều đã chuẩn bị xong, nếu có chuyện kỳ lạ, người của ta sẽ tiếp ứng chúng ta ở bên ngoài”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó ba người biến mất.
Ba người nhanh chóng tiến vào trong cửa đá, mà lúc này, bên trong đã đông nghịt người, tất cả mọi người đang vây quanh tám cái quan tài máu, ánh mắt nóng bỏng như lửa. Mà lúc này. Cửa đá phía xa đã chậm rãi khép lại…
Khi cánh cổng đá đóng lại, mọi người đều bỗng chợt thấy hoảng.
Nhưng cũng có rất nhiều người không để ý chuyện này, vì ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía tám quan tài máu.
Lúc này, cách Diệp Quân không xa, một thiếu niên chỉ về phía xa hưng phấn nói: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn tám quan tài máu kia đi, tỷ đoán xem bên trong có gì? Đệ đoán bên trong chắc chắn có người đẹp… Tiểu thuyết hiệp sĩ đều viết như vậy cả”.
Cách thiếu niên không xa có một cô gái đang đứng, cô gái đó trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, mặt mũi xinh xắn, môi đỏ răng trắng, rất ưa nhìn.
Nhưng giờ khắc này, cô gái và thiếu niên hoàn toàn khác biệt, sau khi cổng đá đóng lại, trong mắt cô ta lập tức lộ ra vẻ lo lắng.