Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Thiên tài như vậy mà không thể vào thư viện, đây là tổn thất của thư viện”.
Bà lão hơi thắc mắc: “Hình như con rất xem trọng Diệp công tử này”.
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Người có biết thiên tài của gia tộc lớn và thiên tài của các gia tộc ở tầng thấp có gì khác biệt không?”
Bà lão lắc đầu.
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Trong mắt các thiên tài xuất thân từ gia tộc lớn chỉ có được mất và lợi ích, họ xem thường hầu hết chúng sinh, thứ họ nhìn thấy là lợi ích của mình và lợi ích của gia tộc mình. Nói cách khác đám con cháu của gia tộc lớn đều đã thoát khỏi quần chúng”.
Bà lão hỏi: “Nhưng ta nghĩ thiên tài ở tầng thấp cũng ích kỷ giống thế, thứ họ theo đuổi có gì khác với những người kia”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Đúng thế, nhưng họ biết sự khó khăn và cực nhọc của người thế giới tầng thấp”.
Cô ấy ngừng một lúc, lại nói tiếp: “Ta mong bên cạnh mình có thêm vài người đến từ các gia tộc ở tầng thấp”.
Bà lão im lặng không nói.
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Tổng viện có tin tức chưa?”
Bà lão lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có nhưng chắc sắp có rồi”.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Đến giờ rất nhiều người trong thư viện đều nghĩ ta đang làm lớn chuyện, cố ý chèn ép gia tộc lớn, mà họ đều bỏ qua một vấn đề, vấn đề này là cốt lõi của thư viện chúng ta: công bằng, công chính, công lý”.
Nói rồi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Đến giờ không có ai để ý đến Diệp công tử đó, cuộc chiến công bằng của hắn và An Mục trong cuộc tỷ võ của thư viện nhưng đổi lại là việc đối xử không công bằng, mà thư viện chúng ta không chỉ không lấy lại công bằng cho hắn mà ngược lại còn ép hắn. Ta tin chắc Diệp công tử không phải là người duy nhất, chắc chắn có rất nhiều điều bất công xảy ra ở thế giới dưới tầng đáy này mà chúng ta không hề hay biết”.
Nói đến đây cô ấy lắc đầu: “Trật tự trước thư viện chúng ta là trật tự gì? Là trật tự Đạo Môn, tại sao trật tự Đạo Môn bị thư viện chúng ta thay thế? Là vì quá mục nát, mà bây giờ thế lực các gia tộc lớn và tông môn lớn nội bộ thư viện chúng ta bảo vệ lẫn nhau, trong thư viện có rất nhiều người đã sắp quên mất mục đích ban đầu lập ra thư viện của Kiếm Chủ Nhân Gian rồi”.
Bà lão do dự, sau đó nói: “Con có thể đừng quản chuyện này không?”
Diệp Quan Chỉ lắc đầu: “Tại sao Kiếm Chủ Nhân Gian lại lập ra thư viện Quan Huyên? Ông ấy muốn thiết lập trái tim cho thế giới này, lập mạng sống cho tất cả chúng sinh, mang lại hòa bình cho tất cả các thế hệ… Đây là mục tiêu cả đời của ông ấy, bất cứ người đời sau nào của thư viện Quan Huyên cũng nên phấn đấu vì mục tiêu này. Nếu thư viện có vấn đề gì thì sửa đổi trong thư viện, nếu thế giới có vấn đề thì sửa đổi thế giới”.
Bà lão đang định nói gì đó, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan Chỉ, hơi cúi người với Diệp Quan Chỉ rồi nói: “Nội các có lệnh, Diệp chủ tịch lập tức quay về tổng viện”.
Diệp Quan Chỉ im lặng rồi khẽ nói: “Nhà họ An và Thiên Long viễn cổ có mưu đồ rồi, quả nhiên động đến lợi ích của những người ở tầng trên xã hội hệt như đang tước đoạt mạng sống của họ”.
Cô ấy đặt bút xuống, sau đó nói: “Đi gặp Diệp công tử đi, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng”.
Diệp Quân đến núi Thần Võ, cả ngọn núi Thần Võ chỉ có một ngọn tháp cao cả ngàn trượng, tháp cao như xuyên thẳng vào tầng mây, vô cùng hùng vĩ.