Từ Chân không có phản ứng gì.
Có huyết mạch phong ma trong người, Diệp Quân càng lúc càng lớn mật hơn, tay đã lần theo khe áo tắm, chầm chầm di chuyển.
Từ Chân vẫn không hề động đậy.
Huyết mạch phong ma…
Khi bàn tay Diệp Quân hoàn toàn mò vào trong, hắn lại thoáng phân vân. Nhận thấy được nơi nào đó trên thân thể mình bắt đầu có biến hóa, hắn âm thầm lắc đầu, đợi khi nào tu vi khôi phục, nhất định phải trấn áp huyết mạch phong ma này một phen mới được.
Huyết mạch phong ma rất muốn nói: Ông tổ của ta ơi, tu vi của ngươi đã khôi phục rồi.
Thật đúng là cái loại con ông cháu cha!
Lần đầu tiên nó phải chịu oan uổng đến thế… Chuyện tốt gì thì chủ nhân chiếm hết, chuyện xấu đổ hết lên đầu nó…
Về sau gọi nó là huyết mạch gánh tội luôn đi!
Ngay khi Diệp Quân đang muốn tiếp tục công thành chiếm đất, có điều gì đó khiến hắn lại đột nhiên mở bừng mắt, thì ra Từ Chân đang nhìn hắn.
Diệp Quân hơi xấu hổ, đang muốn nói gì thì Từ Chân đã cầm tay hắn, nhét vào trong áo tắm của mình, đặt lên…
Đầu óc Diệp Quân trống rỗng.
Từ Chân vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Muốn sờ thì sờ đi, đừng có ngập ngừng chần chừ, biết không?”
Nghe được những lời này, Diệp Quân tức thì hưng phấn, hai tay không hề kiêng dè nữa.
Thật đúng là:
Da như tuyết, đầy đặn tựa núi, mịn màng nhẵn nhụi như lụa.
Êm dịu như ngọc, mềm như không xương, vươn lên cao ngất.
Một đêm này đối với Diệp Quân mà nói, thật sự là một sự dày vò. .
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng có loại chuyện lại không thể làm, cái loại không trên không dưới, lơ lửng lưng chừng này thật sự quá dằn vặt người ta.
Cứ thế, trong nỗi đau khổ dằn vặt lại vui sướng khó tả, Diệp Quân trằn trọc đến hừng đông.
Tờ mờ sáng, Từ Chân đang nằm trong lòng Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, dường như lại cảm thụ được điều gì, cô ta cúi đầu nhìn xuống, mặt thoáng ửng hồng.
Chợt tiếng Diệp Quân vang lên bên tai cô ta: “Tỉnh rồi?”
Từ Chân khẽ gật đầu, mặt mày đầy ngượng ngập xấu hổ: “Ừ”.
Tay Diệp Quân trôi xuống, nhẹ nhàng vỗ lên mông cô ta một cái, cười nói: “Dậy thôi”.
Nói xong, hắn ngồi dậy, rời giường vào phòng tắm, xối nước lạnh.
Nhìn theo bóng Diệp Quân hối hả chạy vào phòng tắm, khóe miệng Từ Chân hơi cong lên, tối qua, dù chưa phát sinh chuyện gì khiến hai bên khó xử nhưng những hành vi tình tứ khi đó cũng đủ khiến người ta xấu hổ.
Hồi lâu sau, Từ Chân ngồi dậy, sửa sang lại áo ngủ đã xốc xếch rồi đi vào bếp, chỉ một lát, hai bát mì ăn liền đã được nấu xong.
Diệp Quân bước ra, hắn đã thay bộ áo dài màu trắng, bởi không thích thả tóc nên hắn đã cột mái tóc dài ra sau đầu, đuôi tóc cao cao nhìn thật mát mẻ dễ chịu.