Một lúc sau, Bát Uyển đã xử lý sạch sẽ một nồi thịt và cơm, cô ấy lau thịt vụn trên khóe môi, sau đó cười nói: “Ngươi nấu ngon thật đấy”.
Diệp Quân bật cười: “Sau này ta sẽ nấu cho cô thường xuyên”.
Bát Uyển chớp mắt: “Được đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đi thôi”.
Hắn vừa nói vừa giơ tay phải ra.
Bát Uyển rất tự nhiên đặt tay vào trong tay Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười rồi kéo Bát Uyển đi về phía căn nhà trúc trên núi.
Bát Uyển bỗng nói: “Chỉ có ngươi mới không sợ ta ăn thôi, lúc còn ở trong làng, họ đều sợ ta đến ăn ké”.
Diệp Quân cười nói: “Nếu cô ở bên ngoài thì sẽ có rất nhiều người muốn mời cô ăn cơm”.
Bát Uyển nghiêng đầu nhìn Diệp Quân, nhoẻn miệng cười: “Nhưng bây giờ ta chỉ muốn ăn cơm do ngươi nấu”.
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ cần cô sẵn sàng ăn thì ta có thể nấu cho cô”.
Bát Uyển mỉm cười không nói gì.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Cô nhớ được gì sao?”
Bát Uyển khẽ sửng sốt, sau đó khẽ nói: “Tại sao lại hỏi thế?”
Diệp Quân cười nói: “Không có gì, chỉ tùy ý hỏi thôi”.
Bát Uyển lặng thinh không nói.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển cười nói: “Nếu không muốn nói thì không cần nói”.
Bát Uyển do dự một lúc rồi gật đầu.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô không nói thật.
Nhưng hắn cũng không hỏi thêm câu nào.
Một lúc sau, Diệp Quân dẫn Bát Uyển đến căn nhà trúc đó, bên trái phía trước căn nhà có một cái xích đu, có một cái hồ nước cách xích đu không xa, nước trong hồ trong xanh, còn có hơi nóng, đây là suối nước nóng tự nhiên.
Lúc này Bát Uyển bỗng đi đến trước suối nước nóng đó, cô ấy ngồi xổm xuống vốc một ít nước nóng lên nhìn, ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ xao động như nhớ đến chuyện cũ.
Diệp Quân đến bên cạnh Bát Uyển, Bát Uyển bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Có muốn tắm suối nước nóng không?”
Diệp Quân sửng sốt.
Bát Uyển lại bắt đầu cởi đồ.
Diệp Quân vội kéo tay Bát Uyển lại, hắn do dự rồi nói: “Chuyện này…”
Bát Uyển cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế”.
Nói xong, cô ấy tiếp tục cởi đồ.
Lúc này Diệp Quân bỗng cầm Tiểu Tháp ra nói: “Tháp gia, ngươi tự mình chơi đi”.
Nói rồi hắn ném Tiểu Tháp lên trời.
Tiểu Tháp: “?”