Không có ai để gọi cả.
Ngay lúc này thời không bên cạnh Diệp Quân bỗng nứt ra, ngay sau đó một người phụ nữ váy xanh chậm rãi bước ra…
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Má ơi…”
Nó vừa nói vừa lập tức rời khỏi cơ thể Diệp Quân, sau đó bay đến trước mặt người phụ nữ, cung kính cúi chào.
Diệp Quân ngây người.
Tháp gia hành lễ?
Chuyện gì đây?
Hắn biết tính tình của Tháp gia, mặc dù người này bình thường cười nói toe toét vô tâm như thế nhưng vẫn chưa từng hành lễ với ai.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, bà ấy mặc một bộ váy xanh, tóc như thác nước, cả người toát ra khí chất lạnh nhạt, trầm tĩnh hệt như hoa lan, hoa cúc.
Diệp Quân nhíu mày.
Hắn không biết người phụ nữ này.
Đây là ai?
Ngay lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Chào chủ mẫu”.
Chủ mẫu!
Người phụ nữ váy xanh nhìn Tiểu Tháp trước mặt mỉm cười, sau đó xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp lập tức bay vào trong tay bà ấy.
Người phụ nữ váy xanh cúi đầu nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc nhìn thấy hắn, bà ấy mỉm cười nói: “Qua đây”.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó bước đến trước mặt người phụ nữ váy xanh, định lên tiếng nhưng lại không biết nói gì.
Người thân họ hàng quá nhiều, hắn lại không biết người phụ nữ trước mặt, ngộ nhỡ gọi sai thì không ổn lắm.
Người phụ nữ váy xanh nhìn Diệp Quân, một lúc sau bà ấy mỉm cười: “Nên đến gặp con từ trước nhưng cứ bận mãi nên vẫn chưa gặp”.
Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Con nên gọi người là gì?”
Người phụ nữ váy xanh vẫn chưa nói gì, Tiểu Tháp bỗng nói: “Vị này là Tô chủ mẫu, theo vai vế thì ngươi nên gọi là bà nội”.
Bà nội!
Diệp Quân chớp mắt, hắn biết rồi.
Người này thuộc thế hệ của ông nội.
Người phụ nữ váy xanh khẽ cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trong Tuế Nguyệt trường hà đằng xa: “Đánh hội đồng à? Vừa lúc nhà họ Dương ta cũng thích như thế, Tuyết Nhi”.
Rầm!
Thời không trên bầu trời bỗng nứt ra, một người phụ nữ bước ra, người này mặc một bộ váy dài màu hồng, gương mặt khá giống với Kiếm Chủ Thanh Sam.