Nguyên nhân cốt lõi vẫn là câu nói ngày đó: “Nếu như con không phải là con trai của…”
Chính câu nói này đã khiến cậu thanh niên đó cho rằng bà ấy từ đầu đến cuối chưa bao giờ coi hắn là người thân…
Hắn cần sự giúp đỡ, nhưng hắn không cần ai bố thí.
Hắn vẫn tôn trọng mình và biết ơn mình.
Tuy nhiên, hắn không còn coi mình là người thân nữa.
Trước đây mình cau mày, hắn sẽ sợ, mình làm mặt lạnh lùng, hắn sẽ đến dỗ dành và nói lời dễ nghe…
Nhưng bây giờ, hắn không còn sợ mình nữa.
Vẫn tôn trọng, nhưng lại xa cách.
Không thể trở về như trước được nữa.
Diệp Thanh Thanh khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Tịnh Tuyết liếc nhìn Diệp Thanh Thanh, nhưng không lên tiếng.
…
Ở phía xa, tận cuối Tuế Nguyệt trường hà.
Diệp Quân một đường ngược dòng Tuế Nguyệt, bởi vì có sự dung hợp của Ngao Thiên Thiên, nên sức mạnh của hắn lúc này rất đáng sợ, có thể dễ dàng đi ngược dòng Tuế Nguyệt.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào cuối Tuế Nguyệt trường hà ở phía xa.
Trở nên mạnh mẽ!
Đó là tất cả những gì bây giờ hắn nghĩ trong đầu.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta còn bao lâu nữa mới có thể vô địch?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không vội được”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ừ”.
Tiểu Tháp do dự rồi nói: “Thật ra, Thanh Thanh cô cô của ngươi không xấu, tính tình bà ấy quá thoải mái, vô tư vô lo, có lúc nói chuyện cũng không kiêng dè, nghĩ gì nói nấy, sự giúp đỡ của bà ấy với ngươi chắc chắn không phải là bố thí…”
Diệp Quân lắc đầu: “Tháp gia, không phải ta không biết điều, chỉ là ta hiểu rõ một chuyện, dù cho mái hiện của người khác có tốt như thế nào cũng không bằng chiếc ô của mình, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn…”
Khi nói, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.
Trái tim trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ chưa từng thấy.
Hắn thực sự chỉ muốn trở nên mạnh mẽ!
Diệp Quân đột nhiên cười khẽ, thật ra cảm giác này cũng rất tốt.
Trước kia dù hắn rất nỗ lực nhưng không có quyết tâm chắc chắn như lúc này.
Đối với hắn bây giờ đã không có đường lui!
Nếu không vô địch thì sẽ chết!
Thu hồi suy nghĩ, Diệp Quân đột nhiên xoay người, chém nát thời không Tuế Nguyệt bên cạnh, sau đó, hắn hóa thành một đạo kiếm quang, chìm vào trong thời không Tuế Nguyệt đó.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi tới một mảnh tinh không, hắn liếc nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong Tiểu Tháp.