Diệp Quân vung tay áo, ba viên tinh thể Vĩnh Hằng rơi xuống trước mặt ba người.
Ba người nhìn nhau, sau đó nhận lấy.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Sau khi chuyện lần này thành công vẫn còn có thưởng”.
Ba người chắp tay lại: “Đều nghe theo lời cậu Diệp căn dặn”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn Thiên Xích ở một bên: “Binh Chủ”.
Hắn vừa dứt lời, chân trời ở đằng xa bỗng rung chuyển, một luồng khí tức mạnh xuyên qua thời không, sau đó Binh Chủ xuất hiện trước mặt mọi người.
Phía sau Binh Chủ còn một cô gái mặc bộ váy màu vàng nhạt, dung mạo xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, vóc dáng mảnh mai, mái tóc dài trắng tuyết. Tay cô ta cầm một ống sáo ngọc màu xanh lục, trên cây sáo ngọc có khắc hai ký tự bí ẩn màu đỏ như máu.
Binh Chủ chắp tay lại nói: “Cậu Diệp, giới thiệu với cậu, vị này là bạn của ta, tên là Hoành Sơn Ảnh, là một pháp sư”.
Diệp Quân nhìn cô gái, lúc này cô ta cũng đang tò mò nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn Hoành cô nương đã đến giúp đỡ”.
Hoành Sơn Ảnh: “Đừng khách sáo, ta đến vì tiền mà”.
Diệp Quân cười: “Ta hiểu”.
Diệp Quân xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng bay đến trước mặt Hoành Sơn Ảnh.
Hoành Sơn Ảnh nhìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, vẻ mặt rất bình tĩnh, không nhận lấy mà hỏi: “Nghe nói Diệp công tử có thánh tự của Thủy tộc?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Hoành Sơn Ảnh nhìn Diệp Quân: “Nếu lần này thắng, Diệp công tử có thể cho ta mượn thánh tự đó để nghiên cứu không?”
Diệp Quân thắc mắc: “Cô nương tò mò với thánh tự đó à?”
Hoành Sơn Ảnh gật đầu: “Đúng thế”. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó gật đầu: “Được”.
Hoành Sơn Ảnh tay cầm sáo ngọc gõ nhẹ vào tinh thể Vĩnh Hằng, tinh thể Vĩnh Hằng lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi khó hiểu.
Hoành Sơn Ảnh mỉm cười nói: “Đợi sau khi thắng rồi đưa cho ta cũng không muộn”.
Diệp Quân nói: “Cũng được”.
Nói xong, hắn cất tinh thể Vĩnh Hằng đi.
Đạo Quân nói: “Cậu Diệp, bao giờ thì ra tay?”
Diệp Quân híp mắt: “Ngay bây giờ”.
Lúc này Chu Phạn bỗng xuất hiện, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ta đợi huynh về”.
Diệp Quân cười nói: “Ừ”.
Dứt lời, hắn ôm lấy Chu Phạn, sau đó bật cười: “Đi”.
Thiên Xích và Cương Chủ ở một bên nhìn nhau, ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ.
Dùng một quả, vẫn còn một quả.