Diệp Quân tiến một bước về phía trước, mở lòng bàn tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện: “Vậy thì chiến đấu đi!”
Chiến đấu!
Hắn hiểu rõ mâu thuẫn giữa mình và những nguỵ thần này không thể nào hoá giải được, vì trên người hắn có tổ mạch, có truyền thừa của Thần Nhất Đạo.
Năm đó những Chúng Thần kia vì tranh giành những thứ này mà không tiếc nội chiến, nên bây giờ sao bọn họ có thể bỏ qua được?
Vì thế sớm muộn gì cũng phải chiến đấu.
A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, ông ta nở nụ cười, cũng không ra tay mà thân thể dần trở nên hư ảo.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt, vì hắn đã đoán ra ý đồ của đối phương.
A Nan đang sắp biến mất chợt mở tay phải, trong lòng bàn tay của ông ta chợt có vô số khí đục bay ra, cuối cùng bay về phía thị trấn.
A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Không phải ngươi muốn cứu người à? Đến đi, để ta xem thử ngươi có thể cứu bao nhiêu người.”
Diệp Quân vung tay áo, Tiểu Tháp chợt biến thành một tia kim quang bay đi, trong nháy mắt, Tiểu Tháp đã thu tất cả thị trấn vào trong Tiểu Tháp.
Thấy cảnh này, A Nan hơi nhíu mày, nhưng ông ta cũng không tiếp tục ra tay, ông ta chỉ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó lặng lẽ biến mất.
Sau đó con Sửu Ngưu kia cũng biến mất!
Thấy A Nan biến mất, Diệp Quân sa sầm mặt.
Diệp Quân bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Chắc chắn ông ta sẽ tuyên bố rằng cậu nhận được truyền thừa của Thượng Thần, chẳng mấy chốc, những nguỵ thần khác sẽ đến nhằm vào cậu”.
Diệp Quân gật đầu, hắn biết A Nan này muốn giở trò.
Nhưng hắn đành chịu thôi.
Cũng không còn sự lựa chọn nào khác!
Vì quyền chủ động ở trong tay đối phương.
Diệp Quân không suy nghĩ nhiều, hắn xoay người trở lại trong Tiểu Tháp.
Hắn đi tới trạch viện của Lâm Bảo Mỹ và bà lão, lúc này, hai người đều đang đợi bên trong.
Thấy Diệp Quân trở lại, Lâm Bảo Mỹ lập tức chạy đến trước mặt hắn, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Diệp Quân cười nói: “Không sao”.
Lâm Bảo Mỹ khẽ cất lời: “Cảm ơn”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nhìn bà lão ở cách đó không xa, lúc này thân thể bà lão đã hoàn toàn hồi phục.
Bà lão nhìn Diệp Quân, thầm thấy rung động, bà ta không ngờ thiếu niên trước mắt thật sự đã giải được lời nguyền trong người bà ta.
A Nan!
Đây chính là một trong những Chúng Thần!
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ trước mặt, cười nói: “Muội đồng ý tu luyện chứ?”
Lâm Bảo Mỹ đang định đáp thì như nghĩ đến điều gì, cô bé quay đầu nhìn bà lão bên cạnh.
Bà lão nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật nhẹ đầu.
Lâm Bảo Mỹ vội quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hưng phấn nói: “Đồng ý”.