Kiếm ý lan tràn như thủy triều, trở thành đại dương bao phủ thời không.
Ý như thủy triều.
Diệp Quân nhắm mắt lại. Kiếm ý xung quanh hóa thành những chuôi kiếm bay đi.
Kiếm Ý Sinh Linh.
Nếu nói về cảnh giới thì nó tương đương với Thần Đạo Cảnh, tức là kiếm ý của hắn đã sinh ra thần tính của mình.
Trong tinh không, có hai người đang quan sát hắn.
Là Kiếm Chủ Nhân Gian và cô gái váy trắng.
Kiếm Chủ Nhân Gian thì thầm: “Thần tính….
Cô gái im lặng quan sát, không ra tay ngăn cản.
Không có thần tính thì làm sao có nhân tính?
Nhân tính chân chính là đã có thần tính nhưng vẫn giữ được nhân tính, giữ được bản tâm, giữ được chính mình.
Nhân tính mà không trải qua thần tính cũng là vô nghĩa.
Ta từng đạt đến đỉnh cao tột cùng nhưng vẫn cam nguyện trở lại làm một người bình thường, chứ không phải vì ta vốn tầm thường.
Đây là một trong những nguyên nhân mà Thần Nhất muốn có được mười phần thần tính. Chỉ có người hoàn toàn tiến vào thần tính rồi trở về với nhân tính mới xem như thành công.
Tiếc rằng ông ta đã thất bại.
Cô gái váy trắng không nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn Diệp Quân toát ra vẻ lo lắng.
Những đạo lý trên, bà ấy đều hiểu.
Nhưng Diệp Quân chưa chắc đã hiểu.
Vào lúc này, hắn cần tự tỉnh ngộ, tự thức tỉnh.
Chỉ có thức tỉnh được bản thân, ngươi mới chính là ngươi.
Thần tính!
Khi Diệp Quân nhận ra kiếm ý của mình sinh ra thần tính thì kinh hãi vô cùng. Sao lại thế được?!
Bởi hắn vốn không thể nào tu luyện được thần tính.
Thế là hắn bắt đầu áp chế kiếm ý, nhưng vừa làm vậy thì cảm nhận được nó đang phản kháng.
Chống đối à?
Diệp Quân ngẩn người.
Chuyện gì thế này?
Kiếm ý vô địch chưa từng chống đối hắn, ngoại trừ lúc này!
Cảm xúc đầu tiên của Diệp Quân là phẫn nộ vô cùng, cảm giác như thằng con nhà mình đang cãi lời vậy.
Đương lúc hắn chuẩn bị ra tay trấn áp nó, một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu.
Hắn lấy tư cách gì để làm vậy?
Kiếm ý là của hắn, có thể nói như con hắn, bây giờ thì như một đứa con ngỗ nghịch – à không, một đứa con bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình.
Trẻ con lớn lên sẽ có vô vàn suy nghĩ.