Đương nhiên hắn cũng biết khả năng đàm phán được không lớn nhưng cũng không phải là không có cơ hội.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nhìn cô gái: “Tống cô nương, không được nói với bên ngoài chuyện bọn ta đến đây, trong khoảng thời gian này bọn ta sẽ ở đây quan sát, xem thử trong hai nhà có nhà nào thích hợp với bọn ta”.
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Ta muốn đến một nơi xem thử mấy người bạn cũ còn bao nhiêu người còn sống…”
Nói đến đây, ông ta nhìn Tống Chỉ Ngôn: “Tông cô nương, trong khoảng thời gian này cô có thể dẫn cậu ta đi tìm hiểu thêm về đế quốc Vĩnh Dạ, nếu được thì hãy dẫn cậu ta đi gặp con gái của hai gia tộc để làm quen. Mặc dù nói là hôn nhân sắp đặt nhưng ta nghĩ nếu có thể tự do yêu đương thì càng tốt”.
Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân sắc mặt hơi khó coi, mỉm cười: “Được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đứng dậy định đi, như nghĩ đến điều gì, ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu sẽ không gây chuyện đấy chứ?”
Diệp Quân nói: “Ta là người tri thức”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đừng làm loạn gây rắc rối cho ta”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Lần này chúng ta đến đây là để kết bạn với họ, không phải đến để gây thù, thế nên cậu phải khiêm tốn một chút”.
Diệp Quân nói: “Người ta bắt nạt ta trước thì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nhẫn nhịn một chút cho qua”.
Diệp Quân hỏi: “Nếu gặp phải người giống ông lão áo xám lúc nãy thì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Cố gắng làm cho sạch sẽ một chút, đừng để lại hậu họa”.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười, sau đó định đi, Diệp Quân bỗng nói: “Ta tiễn ông”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn rồi gật đầu.
Nhìn hai người đều đi, Tống Chỉ Ngôn đứng trong điện suy nghĩ điều gì đó.
Hai người ra khỏi đại điện, Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, ta có ý này”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Nói đi”.
Diệp Quân thấp giọng nói vài câu.
Nghe Diệp Quân nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Quả nhiên ta không nhìn lầm cậu, đầu óc tên nhóc cậu không thua gì cha cậu cả, hơn nữa cậu còn không giống cha cậu nữa, cậu ngoài mặt thì có vẻ thành thật hiền lành nhưng thật ra lại là người mưu trí, cẩn thận. Về sau ta phải đề phòng cậu một chút”.
Diệp Quân mỉm cười: “Xem ra chúng ta có cùng ý nghĩ rồi”.
Nói xong, hai người nhìn nhau cười hệt như hai con hồ ly.
Chủ nhân bút Đại Đạo như nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng cậu vẫn có thể đi gặp hai tuyển thủ này, ngộ nhỡ tính cách của hai người khác biệt thì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Mong là thế”.