Lúc này vị trí An Mục đứng lúc nãy đã biến thành một cái hố sâu, cái hố này sâu đến mấy mươi trượng.
Ngay lúc này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Chỉ thấy một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu.
Người xuất hiện chính là An Mục.
Mà gã lại không hề bị thương tổn chút nào.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Đối đầu trực diện với chiêu thuật thần thông cấp Thần thế mà lại không hề hấn gì?
Đây có còn là người nữa không?
Vẻ mặt Viên Cổ trên đài quan sát dường như nhẹ nhõm hẳn, sau đó nở một nụ cười, ông ta ngồi xuống, vuốt râu cười nói: “Hay lắm!”
Triệu Tố nhìn An Mục, một hồi lâu mới nói: “Nghịch thiên”.
Tả Phu đứng đối diện với An Mục nhìn thấy gã không bị thương tổn gì, ánh mắt hiện lên vẻ không còn cách nào khác, y hợp hai tay lại thành chữ thập, khẽ nói: “Ngươi thắng rồi”.
Nhận thua!
Ngay cả thuật thần thông cấp Thần cũng không thể khiến gã bị thương, y biết y không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Một ngàn năm nay, người trước mặt này mới là thiên tài quái dị hơn bất kỳ thiên tài ở Thanh Châu trong quá khứ.
Vì các thiên tài yêu nghiệt trong mười lần trước không ai có thể dễ dàng đỡ được thuật thần thông cấp Thần của y cả.
Thanh Châu!
Không hổ là nơi sinh ra thiên tài quái dị tuyệt thế Kiếm Chủ Nhân Gian.
Sau khi nhận thua, Tả Phu xoay người đi sang một bên.
Lần này mục tiêu của y lại là hạng hai.
Ở cách đó không xa, vẻ mặt An Mục vẫn rất bình tĩnh, gã không nói gì, xoay người đi về phía lá cờ hạng nhất.
Gã vẫn rất thản nhiên, không có bất kỳ vẻ mặt vui mừng nào.
Vì gã chưa từng xem người ở đây là đối thủ của mình, ánh mắt gã vẫn luôn hướng về Trung Thổ Thần Châu.
Không phải là tự phụ.
Mà là tự tin.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng phức tạp.
Lần này lại là Thanh Châu đứng nhất.
Không hề có chút hồi hộp nào.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: “Khoan đã”.
Nghe thế mọi người đều nhìn sang, người nói chính là Diệp Quân.
Mọi người sửng sốt.
An Mục dừng bước, gã xoay người nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Đến lượt chúng ta”.