Linh Tổ!
Nghe thấy thế, mọi người tỏ vẻ kích động, dù là ở thời đại nào, sinh vật này cũng rất hiếm có.
Nam Vân Thiên gật đầu, ông ta nhìn mọi người với nét mặt hơi phức tạp: “Thời đại khác nhau! Thượng Kiếm Tông ta có thể kiêu ngạo, có thể khí phách, nhưng càng phải có đầu óc. Ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Lúc này các ngươi đang rất tự tin, cho rằng hiện tại bản thân đã phá được phong ấn, nếu không có chủ nhân bút Đại Đạo thì sẽ là vô địch thiên hạ, có phải thế không?”
Mọi người im lặng.
Bọn họ thật sự có tâm lý này!
Trong thời đại văn minh Thần Đạo, bọn họ là nhóm cường giả cao cấp mạnh nhất, hiện tại gỡ bỏ phong ấn, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không còn, bọn họ còn kẻ thù nào nữa?
Thấy nét mặt của mọi người, Nam Vân Thiên cười nhạt: “Năm đó vì sao Thượng Kiếm Tông ta lại gặp phải tai hoạ như thế? Chính là vì tự tin, tự tin đến mức chúng ta không tự biết thân biết phận. Mà hôm nay, mấy chục triệu năm sau, nếu chúng ta tiếp tục tự tin, thì chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía sâu trong tinh không, nói một câu sâu xa: “Giang sơn đời đời đều có nhân tài xuất hiện, đừng coi thường người của thời đại này, việc chúng ta phải làm bây giờ là khiêm tốn phát triển, im lặng theo dõi tình hình, kết bạn nhiều hơn, tính toán cho tương lai”.
Người đàn ông trung niên bên cạnh gật đầu: “Tông chủ nói rất đúng, Tông chủ xem trọng thiếu niên này sao?”
Nam Vân Thiên cười nói: “Người này trẻ tuổi như thế đã có chiến lực đáng sợ đến mức này, thân thế chắc chắn không tầm thường, điều hiếm có hơn nữa là thiên phú của hắn vô cùng yêu nghiệt, hơn nữa còn rất quyết đoán, dám lấy đạo ấn kia ra cược. Người như thế chắc chắn không phải một người bình thường, có thể kết bạn với hắn thật sự là một chuyện may mắn với Thượng Kiếm Tông của chúng ta!”
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Tông chủ cũng đang cược ư?”
Nam Vân Thiên gật đầu: “Thượng Kiếm Tông ta vừa mới thoát ra, căn cơ không ổn định, muốn phát triển thì phải có đồng minh. Thân phận của thiếu niên này không đơn giản, quan trọng nhất là tính cách cậu ta cũng rất vừa ý ta, cho nên ta sẵn lòng kết bạn với cậu ấy. Mà Vĩnh Sinh Đại Đế trước kia…”
Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lạnh lùng: “Người này kiêu căng ngạo mạn, như đang bố thí cho chúng ta vậy, người như thế dù Thượng Kiếm Tông ta không bao giờ xuất thế cũng sẽ không cống hiến sức lực cho ông ta”.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu, mà lúc này, so sánh Diệp Quân với Vĩnh Sinh Đại Đế kia, thiện cảm của bọn họ với Diệp Quân thoáng chốc tăng vọt.
Người ta thật sự tôn trọng Thượng Kiếm Tông!
Ta cứu ngươi, không cần được báo đáp.
Đúng là quá hào phóng!
Lúc này, Nam Vân Thiên lại nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đệ tử tông môn không được rời khỏi đây, mọi người phải quản lý bọn họ, bảo bọn họ đừng đi ra ngoài gây chuyện, hiện tại chúng ta vừa thoát khỏi phong ấn, không hiểu gì về thời đại hiện tại, chỉ cần sơ suất sẽ có thể gây ra hoạ lớn. Vì thế, nhất định phải ràng buộc bọn họ, khiêm tốn một chút cho ta, khiêm tốn một chút!”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu…
Đã chịu thiệt thòi một lần, bây giờ ra ngoài còn không thông minh hơn thì chết quách đi cho rồi.
Sau khi rời khỏi Thượng Kiếm Tông, mấy người nhóm Diệp Quân đi về phía Bắc, trên đường đi, Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua Diệp Quân, cười nói: “Có khí phách đấy”.