Diệp Quân nói: “Tháp gia nói lúc đầu ông rất vô nhân đạo!”
Tiểu Tháp: “???”
Kiếm Chủ Thanh Sam hơi nheo mắt, mặc dù vẫn cười nhưng hơi lạnh lùng.
Diệp Quân vội vàng nói tiếp: “Nhưng cháu nghĩ là đàn ông thì chịu khổ chút cũng không sao, chỉ là cháu thấy Tháp gia nói cũng có lý, nuôi dưỡng ở bên ngoài không tệ, nhưng không thể nuôi dưỡng ở bên ngoài một cách không có não được! Dù sao kẻ thù cũng quá mạnh, nuôi tự do quá sẽ không chống lại nổi! Đây đều là những gì Tháp gia nói, cháu thấy cũng có lý!”
Tiểu Tháp: “…”
Giọng nói bí ẩn cười nói: “Tiểu Tháp, ngươi phải gánh chịu tất cả!”
Tiểu Tháp gục ngã.
Nghe vậy, Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Đây đều là ý của cháu nhỉ?”, Diệp Quân cười: “Ông nội, chúng ta là người một nhà, người một nhà không nói xấu nhau. Thành thật mà nói, nuôi dưỡng ở bên ngoài cũng không sai, dù sao luyện từ cấp thấp trở đi cũng sẽ luyện được tính kiên nhẫn, sau này sẽ làm nên việc lớn. Giống như ông nội, ông đi được đến ngày hôm nay, chắc hẳn ngày xưa đã phải chịu khổ rất nhiều, đúng không?”
Kiếm Chủ Thanh Sam nói: “Đúng vậy!”
Diệp Quân gật đầu: “Ông nội nuôi cha ở bên ngoài, là hy vọng cha có thể đạt tới tầm cao như ông nội, điều này chắc chắn không sai”.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Kiếm Chủ Thanh Sam càng tươi rói, nhìn đứa cháu trai trước mặt càng thuận mắt hơn.
Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng ông cũng nên chú ý một chút, đến tình cha con, chắc hẳn ông nội rất ít khi ở cùng cha giống như ông cháu ta đang tâm sự phải không?” . Truyện Sủng
Kiếm Chủ Thanh Sam trầm mặc.
Diệp Quân nói tiếp: “Thật ra cháu nghĩ cha sẽ không trách ông nội nuôi dưỡng ông ấy ở bên ngoài đâu, điều ông ấy trách là từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, đây mới là điều ông ấy quan tâm. Cha không hề sợ khổ, nhưng ông nội chưa từng ở bên bầu bạn cùng ông ấy…”
Hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Ông nội cũng bị nuôi dưỡng ở bên ngoài sao?”
Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu.
Diệp Quân chợt câm nín.
Gia tộc bọn họ biến thái vậy sao?
Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Cháu nghĩ bầu bạn là điều quan trọng nhất, trước đây cháu chưa được gặp ông, nên không có bất kỳ tình cảm nào với ông, chỉ cảm thấy đó là cách gọi mà thôi! Nhưng bây giờ, cháu gặp nạn, ông nội lập tức ra tay giúp đỡ, khiến cháu cảm nhận được tình cảm gia đình, vì vậy ông nội không chỉ là một danh xưng nữa, mà là một loại tình cảm, một giọt máu đào hơn ao nước lã! Vì vậy cháu nghĩ ông cháu ta nên nồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, ông có thể để lại cách liên lạc cho cháu không?”
Tiểu Tháp: “…”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Kiếm Chủ Thanh Sam cũng sững sờ.
Trước đó nghe còn thấy cảm động, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không ổn?
Kiếm Chủ Thanh Sam nghiêm túc nhìn Diệp Quân, sao ông ấy có thể không biết thằng nhóc này đang nghĩ gì được, ông ấy cười lớn nói: “Thằng nhóc này, ha ha…”