Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Phong Thần Đài?”
Mộc Nguyên không đáp lời Diệp Quân, mà nhìn chằm chằm ông lão: “Vị thần đó là ai? Tên là gì?”
Ông lão lắc đầu: “Ta không biết”.
Sắc mặt Mộc Nguyên càng khó coi hơn.
Diệp Quân hơi tò mò: “Phong Thần Đài ư?”
Mộc Nguyên hít một hơi thật sâu, nói: “Đây là một món đạo bảo do đích thân Thượng Thần tạo ra để phong thần, bởi vì khi đó có rất nhiều người đi theo Thượng Thần lập lại trật tự, những người này đã cống hiến sức lực cho vùng vũ trụ này, vì vậy Thượng Thần đã tạo ra một món đạo bảo như vậy… Nhưng chỉ có hai người được món đạo bảo này phong thần, trong đó có Huyền Tông – người mạnh nhất Thần Điện khi đó”.
Diệp Quân hỏi: “còn một vị nữa là ai?”
Mục Nguyên lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết tổng cộng có hai người, bởi vì Thần Ấn từng nói đến chuyện này…”
Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao chỉ cho hai người dùng, những người khác thì sao?”
Mộc Nguyên lại lắc đầu: “Ta cũng không biết. Ta chỉ biết về sau Thượng Thần đã phong ấn Phong Thần Đài, từ đó Phong Thần Đài không còn xuất hiện nữa”.
Ông ta nhìn Diệp Quân: “Ta vốn định dẫn cậu đến chỗ phong ấn Phong Thần Đài, xem thử có thể giải trừ phong ấn của Thượng Thần, lấy được Phong Thần Đài hay không. Nhưng phong ấn đã bị phu tử lấy đi… Không có phong ấn, cậu đến đó rất nguy hiểm, vì vậy ta đã từ bỏ suy nghĩ này”.
Phu tử!
Nghe Mộc Nguyên nói vậy, Diệp Quân thấy hơi khó hiểu, hôm đó sau khi bọn họ chạy trốn, nữ phu tử kia không đuổi theo nữa, điều này hơi bất thường.
Về phần thần ấn, hắn không cảm thấy đáng tiếc, không phải vì hắn có rất nhiều thần vật mạnh mẽ, là hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng thần ấn có thể có lựa chọn của mình.
Đi theo ta, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi.
Không đi theo cũng chẳng sao, tự sống yên ổn là được.
Mộc Nguyên nói tiếp: “Nếu đối phương thật sự có Phong Thần Đài, vậy thì Phong Thần Đài đó chẳng những có thể tăng cường sức mạnh của thần, mà còn có thể phong thần mới…”
Diệp Quân lắc đầu: “Điều ta lo là tông chủ của Quá Khứ Tông”.
Mộc Nguyên khẽ nhíu mày: “Tông chủ Quá Khứ Tông ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc ông không biết cô gái này, cô ta rất mạnh…”
Nói đến đây Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười.
Cô gái này có thể nói là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp, mà bây giờ, đối phương không muốn cho hắn cơ hội phát triển nữa.
Hợp tác cùng thần linh.
Diệp Quân nhìn ông lão phía xa: “Sao ông biết bọn họ định hợp tác?”
Ông lão hơi do dự.
Diệp Quân nhíu mày: “Hả?”
Ông lão cười khổ: “Cốt Nhi, ra đi”.
Vừa dứt lời, bên phải xuất hiện một cô gái, nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân sững sờ.