Diệp Quân trầm giọng nói: “Còn có thể như vậy sao?”
Phí Bán Thanh gật đầu: “Trận chiến này không chỉ đấu thực lực cá nhân, còn trang bị, gia cảnh và cả chỗ dựa!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Làm như vậy có phải sẽ hơi bất công với một số người hay không?”
Phí Bán Thanh hỏi ngược lại: “Con thấy trên thế giới này có sự công bằng tuyệt đối không?”
Diệp Quân yên lặng không đáp.
Phí Bán Thanh tiếp tục: “Hơn nữa, Kiếm Chủ Nhân Gian từng nói một danh ngôn rất có lý: “Trang bị, gia cảnh và chỗ dựa cũng là một loại sức mạnh!'”
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp: “…”
Giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Từng nói như vậy sao?”
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: “Ngươi thấy sao?”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Phí Bán Thanh tiếp tục: “Trên thế gian này chưa bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Cũng giống như con, con là một kiếm tu, điều này đối với các châu khác mà nói cũng không công bằng, dựa vào đâu mà con có truyền thừa kiếm đạo? Còn họ thì không? Hay nói cách khác, Thanh Châu có con át chủ bài mạnh hơn, như vậy đối với con cũng không công bằng, dựa vào đâu mà bọn họ có, còn con lại không có?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi!”
Phí Bán Thanh cười nói: “Nhớ kỹ, đứng trong tốp mười là được rồi! Đừng liều mạng tranh giành với Thanh Châu, con còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì!”
Một cảm giác ấm áp chạy qua trái tim Diệp Quân: “Con hiểu rồi!”
Lúc này, Nạp Lan Ca đi từ xa tới, Phí Bán Thanh nhìn cô cười nói: “Tiểu Ca!”
Nạp Lan Ca khẽ hành lễ với Phí Bán Thanh: “Sư phụ!”
Phí Bán Thanh nhìn Nạp Lan Ca: “Con cảm thấy thế nào?”
Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười: “Cực tốt ạ!”
Cực tốt!
Phí Bán Thanh cười nói: “Vậy thì được!”
Vừa nói, bà ấy vừa xòe bàn tay ra, hai bình bạch ngọc xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Sư phụ, đây là gì?”
Phí Bán Thanh nói: “Mỗi một bình bạch ngọc đều chứa ba viên đan dược cấp Thiên. Rất xin lỗi, thư viện quá nghèo, không có cách nào cung cấp cho các con những loại đan dược và thần vật tốt hơn”.
Diệp Quân nhìn bình bạch ngọc trước mặt, trầm giọng nói: “Sư phụ, đủ rồi ạ!”