Kiếm tu chỉ liếc một phát trước khi rút kiếm.
Xoẹt!
Chỉ trong nháy mắt, thủ cấp Thạch Việt rời khỏi cổ, để máu phún ra cao tận mấy chục trượng.
Nói giết là giết!
Hai mắt Thạch Việt còn trợn to như quả trứng, bàng hoàng vô cùng.
Mọi tiếng cười ngưng bặt, im lặng đến có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Kiếm tu lắc đầu không nói.
Thật sự là quá yếu.
Quá thất vọng.
Đại Tế Sư thấy Thạch Việt bị giết trong một chiêu thì thoắt cái không còn cười nữa, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ ung dung.
Ông ta không sợ.
Vì ông ta cũng có chống lưng mà.
Đại Tế Sư cười nói với Diệp Quân: “Xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi, tên đại bá này cũng khá đấy”.
Diệp Quân: “…”
Kiếm tu quay lại liếc Đại Tế Sư một cái rồi lắc đầu: “Ngươi cũng quá yếu”.
Mọi người: “…”
Đại Tế Sư cũng không nổi giận mà hỏi kiếm tu: “Xưng hô thế nào?”
Ông ấy ngẫm nghĩ một hồi: “Tiểu tử này là vãn bối của ta, hay là ngươi bảo người bên phe ngươi rút đi, xem như nể mặt ta, được không?”
Đại Tế Sư: “Nếu ta nói không?”
Kiếm tu: “Thì chỉ có thể như này thôi”.
Ông rút kiếm.
Xoẹt!
Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm nghìn cường giả cao cấp đứng sau Đại Tế Sư đều bị chém bay đầu.
Ngần ấy trụ máu phóng lên thật cao.
Các cường giả tộc Vạn Cổ trố mắt nhìn, cả người hóa đá.
Diệp Quân cũng khiếp sợ không thôi.
Không ngờ đại bá vừa ra tay đã tàn sát một loạt như vậy.
Hắn vẫn luôn cho rằng đại bá ôn hòa lành tính, rất ít lệ khí, khi so tài cũng chỉ muốn phân thắng bại chứ không định sinh tử.
Nhưng lần này ông ấy bị Thạch Việt và Đại Tế Sư chọc giận rồi.
Đại Tế Sư cuối cùng cũng tỏ ra hoảng sợ.
Giết Thạch Việt trong một chiêu đúng là rất mạnh, nhưng giết mấy trăm nghìn cường giả trong một chiêu thì không chỉ là rất mạnh.
Mà là đáng sợ.
Đã vậy những cường giả kia đều thuộc văn minh cấp năm, có thể giết họ dễ dàng như vậy… chỉ có văn minh cấp sáu!