Nhưng bây giờ Ác Đạo đã không còn khả năng giết hắn trong tích tắc.
Quan trọng nhất là hắn cũng không dùng hết sức.
Nghe Diệp Quân nói thế, Ác Đạo híp mắt lại, cô ta xòe bàn tay ra, một quả cầu giống như tia chớp đỏ máu xuất hiện trong bàn tay cô ta, sau đó cô ta đánh nó về phía Diệp Quân, ngay lập tức tia sấm đỏ máu đó biến thành một tia sét bay về phía Diệp Quân.
Uy lực chứa trong huyết lôi đó lập tức lan ra khắp Kiếp Giới, cực kỳ khủng khiếp.
Lúc này Diệp Quân bỗng bước đến trước, sau đó đâm một nhát kiếm.
Ầm!
Nhát khiến này khiến sấm sét đỏ máu đó nứt ra.
Vì lần này Diệp Quân dùng đến kiếm Thanh Huyên.
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia lạnh lùng, tay phải cầm kiếm xoay một vòng.
Ầm!
Tia sấm đỏ máu đó lập tức nổ tung, nhưng ngay sau đó một tàn ảnh lao đến trước mặt hắn.
Vèo!
Kiếm quang và lôi quang bị phá tan, Diệp Quân lùi về sau cả ngàn trượng, khi hắn dừng lại lôi quang lại đánh về phía hắn lần nữa.
Diệp Quân cầm kiếm chém một nhát, lôi quang lao đến.
Ầm!
Kiếm quang bị phá tan, Diệp Quân lại lùi về sau, lần này hắn lùi ra xa cách đó cả vạn trượng.
Vừa dừng lại, khóe môi hắn xuất hiện dòng máu.
Ác Đạo không tiếp tục ra tay, cô ta lạnh lùng nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, mặt đầy vẻ khinh thường: “Vẫn còn một món thần vật”.
Lúc này Từ Nhu xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nàng ta trầm giọng nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng, mỉm cười nói: “Không sao”.
Từ Nhu hơi bất mãn: “Còn không sao à?”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Ác Đạo ở phía xa, cười nói: “Ta biết thực lực của cô ta rồi”.
Thực lực của Ác Đạo trước mặt chắc chắn mạnh hơn cường giả chín phần thần tính bình thường, nhưng lại yếu hơn Độc Khai Nhất Đạo.
Nhưng thực lực Ác Đạo lại không ngừng tăng lên.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Cô biết Thần Nhất không?”
Thần Nhất!
Ác Đạo nhíu mày.
Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Bây giờ ta là người truyền thừa của Thần Nhất”.
Hắn vẫn không quên Ác Đạo trước mặt này từng là người thuộc Thần Điện.
Khuôn mặt Ác Đạo không cảm xúc: “Liên quan quái gì đến ta?”
Diệp Quân lặng thinh.
Quả nhiên cô ta vẫn không thừa nhận.
Ác Đạo bỗng nhắm mắt lại: “Thầy, cuối cùng vẫn sai lầm rồi”.