Nét mặt Tu La Tiêu không chút cảm xúc, cũng không nói một lời.
Đưa kiếm cho Diệp Quân?
Mơ đi!
Huyền Lập nhìn về phía Tu La Tiêu: “Cũng đâu cần phải trả kiếm lại cho hắn ta, chỉ cần tộc Tu La lấy kiếm ra trấn áp là được mà”.
Tín Du cũng gật đầu, cô ta nhìn về phía Tu La Tiêu: “Ta biết bình thường mọi người đều tranh đấu gay gắt, nhưng đã đến giờ phút này, xin tộc Tu La chú trọng tình hình chung”.
Nếu Huyền tộc thật sự bị tiêu diệt thì cũng không phải chuyện tốt với toàn bộ nền văn minh Tu La.
Tu La Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này ta không thể quyết định, phải thương lượng với cha của ta”.
Tín Du lập tức nói: “Ta sẽ nói chuyện với ông ta”.
Dứt lời, cô ta quay đầu nhìn về phía kết giới phía xa, bắt đầu dùng huyền khí truyền âm.
Không lâu sau đó, kết giới kia đột nhiên rung động, Tu La Tịnh chậm rãi đi ra, lúc này sắc mặt lão ta hơi tái, hơi thở hỗn loạn, rõ ràng là vừa đại chiến.
Tín Du trầm giọng nói: “Tịnh tộc trưởng, thanh kiếm kia có thể trấn áp Huyết Thi, xin ông hãy chú trọng tình hình chung…”
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Tu La Tịnh.
Tu La Tịnh im lặng.
Lão ta biết nếu mình cố chấp không sử dụng thanh kiếm kia thì uy tín của tộc Tu La sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Dù sao nền văn minh Tu La cũng lấy tộc Tu La làm chủ đạo, dưới tình huống này mà tộc Tu La vẫn thấy chết không cứu, sau này ai sẽ xông pha cùng tộc Tu La nữa?
Lúc này, kết giới phía xa đột nhiên vỡ tan tành, sau đó những hơi thở tà ác chợt kéo đến như thuỷ triều.
Thấy cảnh này, mọi người đều hoảng hốt, đồng loạt lùi lại.
Thấy cảnh này, mọi người sợ hãi vội vàng lùi lại.
Diệp Quân nhìn về phía xa, thời không nơi đó đột nhiên vỡ tan, có mấy người bay ra từ bên trong, dẫn đầu chính là “Huyền Sắc” kia, lúc này cả người “Huyền Sắc” đỏ như máu, tóc khô héo, mặt mũi dữ tợn, vô cùng tà ác.
Cách “Huyền Sắc” không xa chính là Thái A Thiên và một vài cao thủ của nền văn minh Tu La.
Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Tịnh tộc trưởng, bây giờ sử dụng thanh kiếm trấn áp còn có thể cứu được Huyền Sắc tộc trưởng, nếu ông còn do dựa thì Huyền Sắc tộc trưởng sẽ đi đời đấy”.
Tu La Tịnh lạnh lùng nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Các cao thủ Huyền tộc ở xung quanh đều vội vàng nhìn về phía Tu La Tịnh, trong mắt tràn đầy chờ mong và nôn nóng.
Tu La Tịnh không do dự nữa, lão ta mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, người lão ta rung lên, biến mất khỏi vị trí ban đầu.
“Huyền Sắc” ở phía xa chợt nâng cánh tay phải lên đỡ đòn.