Tội nữ thấy thế, chỉ biết lắc đầu cười.
Đây liệu có phải là hiện tượng áp chế từ huyết mạch mà người ta hay nói đến không nhỉ.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Diệp An mới từ từ thả lỏng tay rồi nói: “Không phải ta thèm muốn tổ mạch của đệ, ta làm thế là vì sợ đệ phá sản, trước cứ bỏ sang chỗ ta tồn trữ, sau này đệ lớn lên, ta sẽ trả lại cho”.
Diệp Quân: “…”
Mọi người: “…”
Cuối cùng, Diệp Quân đưa cho Diệp An hai tổ mạch, hắn muốn đưa tận bốn tổ mạch nhưng Diệp An chỉ nhận hai.
Diệp Quân cũng hơi bất ngờ về điều đó.
Lát sau, đám người rời khỏi đại điện, Diệp Quân nhìn về phía chân trời, rồi quay sang nói với ông lão tóc bạc: “Tiền bối, ta nên xưng hô với ông thế nào?”
Ông lão đáp: “Ta là Mộc Nguyên”.
Diệp Quân gật đầu: “Mộc Nguyên tiền bối, hiện giờ chúng ta đang ở trong Thần Đồ, làm thế nào mới có thể ra ngoài được?”
Mộc Nguyên nhìn quanh rồi trầm giọng: “Thần Đồ này có linh, hiện giờ cậu đã là người thừa kế của Thượng Thần, có thể thử thu phục nó xem sao”.
Diệp Quân gật đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn phía rồi cất tiếng gọi: “Linh của Thần Đồ, ra đây nói chuyện đi”.
Xung quanh không có bất kì động tĩnh nào.
Diệp Quân chau mày, nhìn Mộc Nguyên. Mộc Nguyên trầm ngâm một lát rồi đề nghị: “Đánh một trận đi”.
Diệp Quân dựng ngón cái, thánh kiếm Hiên Viên đột nhiên phóng lên cao, chân trời nứt vỡ ra, nhưng chỉ thoáng chốc, không gian đã được chữa trị như cũ.
Thấy thế, Diệp Quân trầm mặc nhìn về phía Mộc Nguyên: “Tiền bối, các vị không thể thâu tóm được thần đồ này à?”
Mộc Nguyên cười khổ: “Không thể, ở thời đại Thượng Thần, bốn vật chí bảo đều chỉ tuân theo lệnh của Thượng Thần, lệnh của người khác, chúng nó không nghe đâu”.
Diệp Quân nghe nói thế thì sa sầm mặt lại, nhưng chợt nhớ đến một điều, hắn xòe tay, thần ấn hiện ra trong lòng bàn tay. Cho đến giờ, hắn còn chưa hàng phục được thần ấn này đâu.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, ta phải làm thế nào thì thần ấn này mới chịu nhận chủ?”
Mộc Nguyên lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân nhìn ông ta: “Tiền bối, ông nói nghiêm túc đấy à?”
Mộc Nguyên cười khổ: “Những thần bảo đó đều chỉ có Thượng Thần từng dùng, bọn ta chỉ từng nhìn thấy, chưa từng được dùng bao giờ”.
Diệp Quân trầm mặc hồi lâu rồi nhìn xuống thần ấn trong tay, nói: “Hẳn ngươi cũng có linh, ra ngoài trò truyện một lát?”
Thần ấn đột nhiên khẽ run lên, sau đó hóa thành một cô gái đứng ngay trước mặt Diệp Quân. Cô gái này vận bộ váy dài màu trắng, mái tóc màu vàng kim, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Linh của thần ấn!
Diệp Quân đang định nói gì đó, linh của thần ấn bỗng chặn lời: “Ngươi quá yếu, ta không muốn đi theo ngươi”.