Cố Trạch gật đầu: “Chắc chắn”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta còn một điều kiện nhỏ”.
Cố Trạch nói: “Ngươi nói nghe xem”.
Diệp Quân nhìn tòa tháp đen, sau đó nói: “Ta phá giải phong ấn giúp ông ta, ông ta phải giúp ra đánh một trận, chỉ một trận thôi”.
Hắn thấy đây là một cơ hội, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng đáng để mạo hiểm, vì không chỉ có thể lấy được bảo vật, mà không chừng còn có thể khiến cường giả cảnh giới Khai Đạo trong tháp đó đánh giúp mình một trận.
Nghe Diệp Quân nói thế, Cố Trạch suy nghĩ một lúc, thấy yêu cầu này cũng không quá đáng bèn quay sang nhìn tòa tháp đen, nói với Tù Linh: “Hắn đưa ra một điều kiện, hắn có thể giúp ngươi phá giải phong ấn nhưng ngươi phải đồng ý với hắn hai điều kiện, một là ngươi đánh với hắn một trận, chỉ một trận; hai là hắn muốn hai viên Tinh thể Vĩnh Hằng”.
“Tinh thể Vĩnh Hằng?”
Tù Linh trong tháp hơi ngờ vực: “Cảnh giới của hắn thấp như vậy mà biết đến tinh thể Vĩnh Hằng ư?”
Cố Trạch nghiêm túc nói: “Người nhìn kỹ lại thiếu niên này đi, thiếu niên này rất có thiên phú, có ba loại huyết mạch đặc biệt, hơn nữa còn nắm giữ một thanh thần kiếm có thể phá vỡ phong ấn của Đại Tế Sư, người này sao có thể là yêu nghiệt thiên tài bình thường được chứ?”
Tù Linh im lặng không nói.
Cố Trạch nói tiếp: “Ta nghĩ hai điều kiện mà người ta đã đưa ra cũng hợp lý, dù sao thiếu niên kia nói mỗi lần hắn sử dụng thần kiếm đó đều sẽ tiêu hao cả ngàn năm tuổi thọ… cái giá phải trả thật sự quá quá quá lớn. Ngươi không bồi thường một chút nào, sao có thể nói được người ta đây, ngươi nghĩ thử xem?”
Tù Linh lặng thinh một lúc nói: “Chỉ cần hắn có thể phá được phong ấn của Đại Tế Sư, ta sẽ đồng ý với hai điều kiện này của hắn”.
Cố Trạch gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Người trong tháp hơi cố chấp, sống chết không đồng ý, nói giúp người khác đánh nhau cũng không tốt lắm, nhưng sau nhiều lần ta thuyết phục ông ta, đồng thời cũng đưa cho ông ta một số lợi ích, cuối cùng ông ta cũng đã nói đồng ý”.
Diệp Quân nhìn Cố Trạch, sau đó nói: “Sau khi ra ngoài, liệu ông ta có giết người giành lại bảo vật không?”
Cố Trạch mỉm cười nói: “Ngươi có thể yên tâm, mặc dù tính tình của người này nóng nảy, không đủ thông minh nhưng sẽ không làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta tin nhân phẩm của tiền bối”.
Môi Cố Trạch khẽ giật, mẹ nó chứ, sao cứ cảm thấy tên này đang chế giễu mình vậy? Ông đây là cường giả cảnh giới Khai Đạo đấy, tên nhóc này không sợ mình chút nào sao?
Mẹ kiếp!
Đằng sau có người chống lưng thì giỏi lắm à?
Cố Trạch bĩu môi, xoay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Diệp Quân cũng không nói gì nữa, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bỗng bay ra rồi lao lên trời.
Ầm!
Khi kiếm Thanh Huyên bay lên trời, phong ấn trận pháp bí ẩn đó lại xuất hiện, nhưng khi kiếm Thanh Huyên chạm vào nó, phong ấn bí ẩn đó vỡ tan trong tích tắc, biến thành vô số mảnh vỡ năng lượng rồi rơi xuống.
Thoáng chốc vỡ nát.