Nghe thấy lời của Diệp Quân, Thần Kỳ vốn hơi đau buồn đột nhiên phì cười: “Diệp công tử, ngài hiểu xuyên không là gì à”.
Diệp Quân cười to: “Thần Kỳ cô nương, cô có biết vì sao cô đến được nơi này không?”
Thần Kỳ lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết ta bị sét đánh trúng, sau đó đã đến nơi này rồi”.
Diệp Quân: “…”
Thần Kỳ nhẹ giọng nói: “Lúc đầu ta còn rất vui, nhưng sau đó ta phát hiện nơi này khắc nghiệt hơn nơi đó của ta quá nhiều, ở đây có thể không vui là giết người…”
Diệp Quân hỏi: “Cô có muốn trở về không?”
Thần Kỳ gật đầu, khẽ đáp: “Ta muốn trở về xem sao”.
Lúc này, ngoài điện chợt vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Thanh Đại bên cạnh lập tức thay đổi.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.
Người đàn ông trung niên mặc áo gấm rộng lớn, tóc dài buông xoã, hai tay chắp sau lưng, trên người mang theo khí thế mạnh mẽ oai phong.
Thanh Đại trầm giọng chào hỏi: “Triệu thành chủ”.
Thành chủ của thành Đạo Cổ!
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không nói một lời.
Nhị Nha cũng im lặng liếm kẹo hồ lô.
Triệu thành chủ nhìn thoáng qua Thanh Đại, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân kia à?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ông biết ta sao?’
Triệu thành chủ cười khẽ: “Nghe nói bên ngoài bây giờ đã thuộc về nền văn minh Quan Huyên”.
Diệp Quân gật đầu: “Đại khái là thế”.
Triệu thành chủ cười nói: “Ngươi đến chỗ ta làm gì?”
Diệp Quân nhìn thoáng qua Thần Kỳ bên cạnh: “Ta nghe Thanh Đại cô nương nói có sổ tay của Thần Nhất thì sẽ được đưa Thần Kỳ cô nương đi?”
Triệu thành chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đúng là thế”.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, sổ tay của Thần Nhất xuất hiện trong tay hắn: “Vừa khéo chỗ ta có đây”.
Triệu thành chủ lại bật cười: “Theo lẽ thường thì đúng là có thể, nhưng bây giờ thì không được”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Triệu thành chủ đáp: “Vì ta chướng mắt ngươi, có được không?”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Nhị Nha, đánh chết ông ta”.
Nhị Nha lập tức xông lên rồi đánh ra một quyền.
Triệu thành chủ híp mắt, sau đó cũng đấm tới một phát.
Đối đầu trực diện!
Ầm!
Hai nắm đấm vừa tiếp xúc với nhau, một sức mạnh đáng sợ thoáng chốc bộc phát, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện biến thành một đống đổ nát.
Triệu thành chủ liên tục lùi lại gần nghìn trượng.
Còn Nhị Nha thì không lùi lại dù là nửa bước.